Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1043 : Có lúc cũng cảm thấy chán nản

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Dù sao Lục Tử cũng còn nhỏ, cho dù lắng nghe rất chăm chú, nhưng dường như không hiểu cái gì, chớp mắt hỏi:



- Anh à, anh cũng có lúc bị người khác đánh sao?



Dương Thần gật đầu khẳng định.



Lục Tử và những đứa trẻ trai xung quanh đều sáng mắt lên, dường như càng tràn trề hi vọng, đương nhiên là đang mong chờ sau khi mình lớn lên, cũng muốn giống như Dương Thần đòi lại sự uất ức mà chúng phải chịu.



Lâm Nhược khê nhìn người chồng của mình đang cổ vũ bọn nhỏ, nhưng lại cảm thấy xúc động. Nếu như không phải vì nhiều người nhìn ở bên cạnh như vậy, thì thậm chí cô còn không nhìn được mà xông lên trước ôm lấy người đàn ông kia.



- Tuyết Hoa, bà xem làm thế nào đây?



Sau khi Dương Phá Quân định thần lại, suy nghĩ xem giải quyết như thế nào.



Quách Tuyết Hoa lau nước mắt, nói:



- Những kẻ này tuyệt đối không thể bỏ qua, phải thẩm vấn một cách nghiêm ngặt, sau đó sẽ dựa theo pháp luật để có hình phạt đích đáng.



Đám người quản thành Lưu Việt vừa nghe thấy như vậy thì toát mồ hôi lạnh, bàng hoàng vô cùng.



Nghe giọng điệu này, sao mà giống với cảnh sát như vậy?



- Chị…Chị gì ơi. Xin tha mạng, chúng tôi không phải giết người phóng hỏa. Sự việc ngày hôm nay cũng không phải chúng tôi một mình có thể làm được.



Lưu Việt khóc lóc cầu xin.



Quách Tuyết Hoa hừ lạnh nói:



- Yên tâm đi, những kẻ mà làm những việc táng tận lương tâm như vậy sẽ bị bắt hết.



Nói rồi, chuyển hướng sang Lâm Nhược Khê nói:



- Nhược Khê, mẹ còn nhớ dưới Tập đoàn Quốc Tế Ngọc Lôi của con cũng có một số người làm trong phương tiện truyền thông đúng không?



Lâm Nhược Khê nhận ra cái gì đó, gật đầu nói rằng:



- Mẹ, mẹ muốn để cho giới truyền thông biết việc này sao?



- Đúng vậy.



Quách Tuyết Hoa nói:




- Anh vừa mới về đến Hoa Hạ chưa đến hai tuần, cho dù anh chỉ biết việc này căn bản là không phải chúng ta nói là có thể thay đổi được, những thứ nhìn thấy thì có thể đi giúp đỡ được, còn những thứ không nhìn thấy thì em cũng chỉ có thể bất lực mà thôi. Những đứa trẻ này chịu không ít đau khổ, nhưng trên thế giới này, những đứa trẻ mà cơm không được ăn, tính mạng không thể giữ được nhiều vô kể, làm sao em có thể quản hết được?



- Ha ha.



Dương Công Minh cười quái dị nói:



- Cách nghĩ của cháu quả thật rộng lớn. Vậy theo như những gì cháu nói thì chúng ta đều đang buồn vô cớ sao?



- Thật có lỗi, nhưng con không có gì để nói cả.



Dương Thần nhìn Quách Tuyết Hoa, cười hì hì nói:



- Nếu không thì như vậy đi. Mẹ, nếu như tiền từ thiện của mẹ thiếu thì đứa con này sẽ cho mẹ mượn tiền, tiền lãi tính ít cũng được.



- Hứ, hiếm thật đấy, còn muốn cả lãi nữa sao?



Quách Tuyết Hoa trừng mắt nhìn đứa con trai, đương nhiên là nói giỡn một chút.



Khi sắp ăn xong, Dương Thần tiến đến bên tai Lâm Nhược Khê nói:



- Bà xã, anh ra ngoài có chút chuyện, có thể phải muộn mới về được, em buồn ngủ thì ngủ trước đi nhé.



Lâm Nhược Khê hơi đắn đo, thản nhiên nói:



- Anh đi tìm mấy cô Thái Ngưng gì đó chứ gì!



Dương Thần sửng sốt:



- Sao em biết?



- Anh không nói lý do ra ngoài, trừ khi không muốn cho em biết, lý do mà không muốn em biết được chỉ có thể là điều này.



Lâm Nhược Khê liếc mắt lườm hắn:



- Tôi buồn ngủ đương nhiên sẽ đi ngủ trước, ai dỗi hơi đi đợi anh làm gì.



Mặc dù trong lòng ngàn lần không muốn nhưng sự việc cho đến ngày hôm nay, Lâm Nhược Khê cũng không thể ngăn cản được, nhưng ngoài miệng thì vẫn phải cứng nhắc một chút.



Dương Thần cười ngây ngô gãi gãi đàu. Dù sao qua ngày mai sẽ trở về Trung Hải, Thái Ngưng và Đường Uyển sẽ không về. Đơn giản là buổi tối hôm này muốn tặng bồ đề đan, đặc biệt là Thái Ngưng đã đến cảnh giới Tiên Thiên như hôm nay, xem có thể giúp cô ấy đột phá lên cấp cao hơn nữa không.