Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1047 : Dầu hết đèn tắt

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Mấy gã vệ sĩ mặc đồ tây đen, đeo kính đen đứng cạnh mấy chiếc xe, nhìn thấy ba người bước đến, đều cúi chào rất lễ phép.



Dương Thần nhìn thấy bộ dạng của mấy người này, không giống người Hoa Hạ lắm, liền thử hỏi bằng một câu tiếng Hàn:



- Người Hàn Quốc?



Một gã vệ sĩ gật đầu, nói:



- Anh Dương, lâu rồi không gặp.



Dương Thần lúc này mới nhớ ra, đây không phải là mấy người của tập đoàn Tinh Nguyệt đến tìm Trinh Tú lần trước sao?



Quả nhiên, cổng nhà vừa mở, liền xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.



Park Jung Hoon vẫn phong độ như vậy, điệu bộ cao quý, mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, còn thắt một chiếc nơ con bướm màu đen, tóc rẽ ngôi, hất sang một bên.



- Anh Dương, tổng giám đốc Lâm, nghe nói hai người hôm nay sẽ về sớm, may mà vừa kịp lúc.



Dương Thần tiến lên phía trước bắt tay với “ tên công tử bột” này, còn Lâm Nhược Khê chỉ gật đầu lấy lệ.



- Anh Park đến đây tìm Trinh Tú?



Dương Thần nhíu mi hỏi.



Park Jung Hoon cười khổ gật đầu,



- Ông nội như ngọn đèn sắp hết dầu trước gió, tôi vâng mệnh ông, hi vọng có thể dẫn em họ về Hàn Quốc, gặp mặt ông lần cuối.



- Chủ tịch Park... bệnh của ông ấy vô phương cứu chữa rồi sao?



Lâm Nhược Khê có chút tiếc nuối hỏi.



Là thương nhân, cô đương nhiên biết rất rõ về Park Sung, người đã sáng lập ra tập đoàn Tinh Nguyệt và xây dựng nó có được chỗ đứng như ngày hôm nay ở Châu Á, ông lão có thể đứng trong Top mười người giàu nhất Châu Á, quả thật là rất đáng kính nể



Park Jung Hoon than thở:



- Ông nội bị ung thư gan, hơn nữa còn là giai đoạn cuối, các tế bào nhiễm bệnh đang lây lan ra khắp nơi, kỳ thực nếu như không phải vung tiền ra để duy trì mạng sống, thì chắc đã ra đi từ mấy tháng trước rồi.



Quách Tuyết Hoa nói:



- Nghe thôi đã thấy đau lòng rồi, chúng ta vào nhà nói tiếp đi.



Lúc này mọi người mới để ý, lại lục đục kéo nhau vào phòng khách.



Vú Vương và Trinh Tú đang ngồi trên sofa đặt trong phòng khách, sắc mặt Trinh Tú có chút ảm đạm, nhìn thấy mấy người Dương Thần mới miễn cưỡng nở nụ cười,




- Nếu như cảm thấy đau lòng như vậy, thì em quay về Hàn Quốc đi, bất luận sau này có như thế nào đi chăng nữa, thì chí ít cũng nên gặp mặt lần cuối.



Trinh Tú ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nói:



- Xin lỗi... anh!



- Sao phải nói xin lỗi?



- Anh và chị Nhược Khê giúp em nhiều như vậy, cho em đi học, cho em thi đại học, nhưng em lại phải rời khỏi đây nhanh như vậy...



Dương Thần mỉm cười,



- Con bé ngốc này, chúng ta gặp được nhau là do duyên phận, tất cả những chuyện này đều là muốn tốt cho em, về đến Hàn Quốc trở thành người thừa kế của tập đoàn Tinh Nguyệt, có tiền đồ hơn nhiều so với việc học đại học.



Park Jung Hoon ngồi bên cạnh nghe thấy như vậy, vô cùng vui mừng nói:



- Em họ! Em... em đồng ý trở về sao!? Tốt quá tồi!!! Ông nội cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi!



Trinh Tú nở nụ cười nhợt nhat với Park Jung Hoon,



- Em cũng chỉ có thể làm được đến như vậy thôi, nhưng mấy chuyện liên quan đến tập đoàn Tinh Nguyệt, chắc chắn em không có cách nào để thừa kế đâu...



- Chuyện này em yên tâm, chỉ cầm em quay về Hàn Quốc, anh chắc chắn sẽ mời những thầy cô giỏi nhất trên toàn thế giới về dạy em, anh tin rằng em vốn thông minh nhanh nhẹn, lại có dòng máu của nhà học Park chảy trong người, sẽ dễ dàng tiếp nhận được tập đoàn thôi.



Park Jung Hoon hưng phấn nói.



Trinh Tú nhìn thấy ánh mắt hấp tấp của Park Jung Hoon, không kìm được mà muốn rút lui.



- Dương Thần “hừ” một tiếng, trừng mắt nhìn Park Jung Hoon,



- Cậu vui mừng cái gì chứ, dọa Trinh Tú sợ rồi nó sẽ không quay về với cậu nữa đâu.



Park Jung Hoon ngượng ngùng gãi đầu,



- Thật xin lỗi, bởi vì đối với tôi mà nói em họ là người vô cùng quan trọng...



Dương Thần nghe thấy vậy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không tìm ra được nguyên do, chỉ đành nói:



- Nếu như để tôi biết được ở Hàn Quốc mấy người gây khó dễ cho Trinh Tú, thì nhất định tôi sẽ không để cho mấy người sống yến ổn đâu đấy, biết chưa hả?



Park Jung Hoon sửng sốt, bị đe dọa rõ ràng như vậy, nhưng anh ta cũng tốt tính, vẫn cười tít mắt nói:



- Anh Dương yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không để em họ phải chịu oan ức đâu, em ấy là người thừa kế của gia đình chúng tôi mà.