Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 106 : Bị lừa rồi!

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Lại đến cuối tuần, Dương Thần cảm thấy thời gian qua rất nhanh, sáng mai là phải đến bệnh viện đón Lâm Nhược Khê về, trong nháy mắt, hai tuần đã trôi qua.



Sáng sớm, vú Vương cũng đã chuẩn bị một bữa sáng phong phú, biết Dương Thần ăn khỏe, vú Vương đã quen làm điểm tâm mỗi món nhiều hơn một chút, còn giúp Dương Thần bật ti vi, mở kênh tin tức, có thể nói là tính toán rất chu toàn.



Dương Thần lúc đầu còn không quen kiểu “nuông chiều từ bé” này, nhưng sau này phát hiện ra, nếu như không để vú Vương làm vậy, vú sẽ rất không tự nhiên, lại làm hắn lo lắng, cuối cùng đành phải ngày càng ỷ lại.



- Cậu chủ, sáng sớm mai tiểu thư sẽ về, có nên mua bó hoa chúc mừng không, tiểu thư sẽ rất thích đó.



Vú Vương cười đề nghị.



Dương Thần húp từng ngụm từng ngụm cháo, gặm chiếc bánh mỳ yến mạch, ậm ờ nói:



- Hoa à? Mua hoa gì nhỉ?



Vú Vương nói:



- Hoa cẩm chướng đi, nếu cậu chủ định mua hoa hồng, tôi nghĩ tiểu thư cũng sẽ rất thích.



Tuy rằng không biết ý nghĩa của hoa cẩm chướng, nhưng Dương Thần vẫn biết ý nghĩa của hoa hồng, hắn không kìm nổi cười nói:



- Vú Vương, với tính cách của Nhược Khê, mua tặng cô ấy bó hoa không chừng cô ấy sẽ cảm thấy tôi nhàm chán tiêu tiền linh tinh mất.



Vú Vương mang vẻ mặt của người từng trải, khuyên:



- Cậu chủ, đã là phụ nữ thì đều thích hoa, tiểu thư cho dù ngoài mặt giả bộ không thích, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ rất vui, tôi ở bên tiểu thư từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ không hiểu tâm tư của tiểu thư sao?



Những lời này rất có lý, tuy cảm thấy mua hoa tặng bà xã vẫn hơi kỳ quái, nhưng Dương Thần quyết định sáng mai trước khi đến bệnh viện sẽ mua một bó, hoa hồng thì thôi, thật buồn nôn, mua cẩm chướng vậy.



Đúng lúc này, chuông cửa biệt thự vang lên.



Sáng sớm lại có ai đến gọi cửa?



Dương Thần tuy mới ở Long Cảnh Uyển một thời gian ngắn, nhưng nhờ vú Vương cũng biết được Lâm Nhược Khê rất ít xã giao, chỉ có vài chị em tốt cũng rất ít khi đến nhà, cho nên những người biết đến ngôi biệt thự này rất ít, chứ đừng nói là có khách đến.



Vú Vương bước nhanh ra cửa, nhìn vào camera cạnh cửa có phần tò mò, nhưng vẫn mở cửa ra.



Đứng ngoài cửa là một đôi nam nữ, cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đeo một chiếc băng đô màu hồng nhạt trên tóc, nhìn rất xinh đẹp, đáng yêu, đôi mắt có phần ngây ngô, quyến rũ lay động lòng người. Cô mặc chiếc áo ngắn tay màu vàng nhạt, chiếc quần lửng trắng in hình hoạt hình lộ ra cặp chân thon dài trắng hồng, tôn lên cặp mông tròn trịa như cánh hoa, cô có dáng người của một cô gái đã dậy thì đầy đủ, xem ra không hợp lắm với khuôn mặt của cô.




- Cháu khẳng định là không diễn trò chứ? Sao lại giống bông hoa trắng mới nhận một giọt sương trên vách núi vậy? Thật không giống cháu chút nào.



Dương Thần buồn rầu sờ sờ đầu.



Vẻ mặt Đường Đường càng thêm lay động lòng người, sắp biến thành chiếc bánh gạo trắng nhân vừng, ngập ngừng nói:



- Chú, xin chú đi theo cháu một chuyến đi, nếu chú không chịu đi, bố cháu nhất định sẽ cho là cháu đã làm chuyện gì xấu khiến chú giận, có khi lại còn cấm túc cháu, không cho cháu tiền tiêu vặt, một mình cô đơn ở nhà…



Vú Vương đứng cạnh cảm động khóc, đẩy đẩy Dương Thần nói:



- Cậu chủ, cô bé đáng thương vậy, cậu đi cùng cô bé một chuyến cũng không phải là chuyện lớn, người nhà người ta cũng sẽ không phiền đâu?



Đến vú Vương cũng nói vậy, Dương Thần cũng ngại để Đường Đường khóc trước mặt mình, đành gật đầu nói:



- Được rồi, đi theo cháu vậy, đừng làm vẻ mặt này nữa.



Đường Đường vừa nghe vậy, khuôn mặt khóc lóc lúc nãy nháy mắt rạng rỡ hẳn lên như ánh mặt trời, dường như sự u ám vừa rồi đã trở thành hư không, đôi má lúm đồng tiền lộ ra vẻ trong veo mê người, cô ôm cánh tay Dương Thần nói:



- Cháu biết chú tốt nhất mà! Nhất định sẽ đi với cháu mà!



Cái vẻ mặt này, làm gì có vẻ đáng thương ở đâu chứ! Đúng là tiểu yêu tinh!



Dương Thần rốt cục ý thức được chính mình còn non kém, đến một cô bé không biết đã trưởng thành chưa cũng có thể lừa được mình rồi!



Bị lừa rồi!



Đưa Đường Đường tới đây là một chiếc xe Audi A8 màu đen, nhìn qua là biết xe này đã được trang bị thêm, Dương Thần liếc mắt một cái là tin chắc cả xe này đã được thiết kế chống đạn, xem ra bố của Đường Đường cũng lo sợ.



Tiểu Dũng ngồi ở ghế lái phụ, Dương Thần và Đường Đường ngồi phía sau.Hai chiếc xe Passat màu đen có rèm che hai phía trước sau, bên trong cũng ngồi vài tên vệ sĩ áo đen.



Dương Thần có chút kinh ngạc, xem ra gia đình Đường Đường chắc chắn không phải giàu có bình thường, đội vệ sĩ liều mạng như vệ sĩ của nguyên thủ quốc gia của một số nước nhỏ, chắc chắn là sợ bị bắt cóc hay đột kích.



Nhớ đến lúc trước ở trung tâm nghĩ dưỡng Phong Lâm, Chu Đông Thành có nói là gã chỉ thị tập kích, Dương Thần cười ngất, những biện pháp đó là cần thiết, dù sao Chu Đông Thành cũng là đại biểu của Đông Hưng, có thể khiến hoàng đế thế giới ngầm ở khu Đông Đông Hải tự mình phái người đi, mâu thuẫn như vậy cũng đủ gây sức ép cho người khác.



Ba chiếc xe đi ra khu nội thành Trung Hải, hướng tới đoạn đường ven biển phía Đông Nam Trung Hải, đi mãi đến khu biệt thự sát bãi biển mới từ từ dừng lại.