Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1069 : Vũ trang phi chính phủ

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Đi tới gần, hai cô gái mới phát hiện, cái Dương Thần ôm chính là một đống như là bùn đất, lại giống như thứ gì đó dính vào nhau.



Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình bất giác đứng dậy, có chút sợ hãi không dám tiến gần đến Dương Thần.



- Ông xã, anh đang ôm cái gì đấy?



Dương Thần vứt thứ đó xuống đất, ngay lập tức một đống côn trùng ở trong đống mảnh vụn lần lượt bò ra ngoài dưới ánh mặt trời!



- Á!!



Hai cô gái không kìm được mà vừa thét chói tai vừa ôm lấy nhau!



Nhìn kĩ mới phát hiện ra, trên ụ đất tràn đầy những khe hở, chính là tổ của côn trùng.



Dương Thần cười ha ha nói:



- Không sao, chỉ là một phần của tổ mối, không có lực sát thương đối với con người, đấy chính là thứ tốt đấy!



- Tổ mối!?



Nhìn kĩ, bò trên đất đính thị là đám mối béo mập, thứ này cũng đã thấy trên TV, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy!



Lưu Minh Ngọc vội la lên:



- Anh rỗi việc hay sao vậy lấy cái này ra để làm gì, muốn hù chết bọn em sao!?



Dương Thần lắc đầu, cười hì hì ngồi xuống, đột nhiên giơ tay túm những con mối dưới đất, sau đó lè lưỡi ăn hết chỗ mối này!



- Á… Anh… Anh…



Hai cô gái mở to đôi mắt ngập nước, không thể tin được, nhíu chặt mi nói không lên lời.



Tiêu Chỉ Tình càng cảm thấy buồn nôn, bất giác che miệng.



Dương Thần nhai kĩ đám mối, cau mày nuốt vào, sau đó tiếp tục tìm những con mối chạy trốn, túm lấy cho vào trong miệng.



Vừa ăn vừa giải thích:



- Có cùng một khối lượng thì dinh dưỡng của mối gấp đôi dinh dưỡng của thịt bò, vì thế rất đáng ăn, bọn em chắc chắn không chấp nhận nổi, vì vậy anh ăn là được rồi.



Tuy rằng điều Dương Thần nói là lý luận dinh dưỡng khoa học, nhưng từ cảm tính, hai cô gái vẫn cảm thấy buồn nôn.
Cho dù Lưu Minh Ngọc có kinh nghiệm thực chiến, cũng không thể có lợi trước nhiều súng như vậy!



- Trước tiên đừng nói gì, xem xem bọn họ rốt cuộc làm gì.



Dương Thần nắm chặt tay của cô.



Tiêu Chỉ Tình cũng run rẩy trốn sau người Dương Thần, sợ hãi không dám nói năng gì.



Đợi ba chiếc xe việt dã đến gần, trực tiếp bao quanh ba người, một tên da trắng tóc vàng trong tay giơ khẩu súng trường ngắn G36C, hài hước mà nhìn ba người.



- Người da vàng, người Hoa Hạ? Người Nhật Bản? Người Triều Tiên?



Tên đó dùng khẩu ẩm không tiêu chuẩn, hỏi bằng tiếng Anh.



Dương Thần cũng nhìn không ra đây là người của tổ chức lính đánh thuê nào. Nhưng lập tức nhận ra, Dương Thần cũng không thể nói hắn là ai, bởi vì trong tình huống mất đi võ công, chẳng may đã có thù với đối phương, thế có mà bằng tự sát!



Vì thế Dương Thần biết rằng chắc chắn không thể để đối phương biết thân phận của hắn.



- Chúng tôi là người Hoa Hạ, bởi vì máy bay gặp nạn rơi xuống Arnhem, xin hỏi các vị có chuyện gì không?



Dương Thần cố gắng hết sức bình tĩnh dùng tiếng Anh hỏi.



Vẻ mặt tên đó chợt bừng tỉnh, ánh mắt lại liếc về phía hai cô gái bên cạnh Dương Thần, lóe lên vài phần tham lam.



- Anh bạn Hoa Hạ này, chắc đã rất mệt rồi, không bằng tôi mời cậu một chén… Hơn nữa… Thực sự không ngờ, ở nơi chết tiệt này, còn có cô gái xinh đẹp như vậy tới, tôi là Lian, hi vọng mời hai cô tới căn cứ của chúng tôi làm khách…



Lian cười lớn, lộ ra hàm răng vàng, trong đó hàm chứa ẩn í, không nghĩ cũng biết!



Những tên lính đánh thuê khác cũng cười ha hả há miệng huýt sáo, ánh mắt đều gắn chặt trên người hai cô gái.



Cảnh này, khiến Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đều có chút choáng váng, lập tức nắm chặt tay Dương Thần không buông.



- Ông xã, làm sao đây…



Lưu Minh Ngọc tuy có tu luyện nhưng dù sao vẫn chưa thực sự sử dụng.



Trong lòng Dương Thần một trận cười khổ, thật đúng là gặp phải “Lính đánh thuê thối chí” rồi, nói như vậy là vì đám lính đánh thuê này hoàn toàn không có đạo đức, không có kỷ luận và quy tắc, không từ điều xấu xa nào!



Nhưng tình huống lúc này, hắn đã mất đi võ công, ba người cũng không có cách nào thoát thân!