Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1071 : Thịt cũng non

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Tục ngữ nói, người đáng hận thì tất có chỗ đáng thương.



Dương Thầnthở dài, người như thế này, kỳ thực mình cũng thấy quá nhiều rồi, nếu như có một gia đình ấm áp hạnh phúc, thì ai thèm chạy đến đây dựng trại làm lính đánh thuê làm gì cơ chứ? Nên phản ứng cũng không đến nỗi như hai cô gái kia.



- Anh thấy mình rất oan ức, mà không thấy rằng mình rất ấu trĩ sao?



Dương Thầnthở dài nói.



- Ngươi nói cái gì?!



Kim trạch nổi giận nói:



- Ngươi câm miệng cho ta!



Dương Thầncăn bản là không thèm để ý đến, cho dù mình có nói hay không nói thì đối phương cũng không chịu buông tha cho ba người bọn mình mà.



- Anh cảm thấy cả thế giới này đều đang mắc nợ anh, đất nước này, và cả những con người xung quanh anh nữa, thậm chí ngay cả đến ông trời cũng đang ngược đãi anh.



- Nhưng anh đã từng nghĩ, đám người mà anh căm ghét kia, những chuyện mà anh căm ghét kia, so với những chuyện mà anh đang làm bậy giờ, căn bản là không đáng chút nào chưa?



- Những kẻ vì lợi ích của mình mà hại anh, quả thực là rất đáng hận, đáng chết, nhưng anh đâu có hướng mũi súng vào bọn chúng đâu, hơn nữa anh còn làm tổn hại đến lợi ịch quốc gia, làm hại đến sinh mạng của những người vô tội khác...



Bộ mặt Kim Trạch co giật, đôi mắt như ngọn lửa, giống như đang muốn ăn thịt người vậy.



Dương Thầnthản nhiên nói:



- Nếu cha mẹ anh còn sống, nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh, chẳng khác gì bộ dạng của những kẻ đã hại họ, hại anh, thì còn đáng giận gấp trăm lần, làm những chuyện ác gấp cả nghìn lần như vậy, anh cảm thấy bọn họ còn muốn nhận một đứa con như anh nữa không. Anh và đám người đã giết cha mẹ anh, đám người mà anh oán hận có khác nhau là mấy đâu.



- Nếu như anh thực sự có bản lĩnh, thì hãy làm cho những kẻ có thù với gia đình anh phải trả giá, còn mình thì phải sống thật tốt, để cho người nhà anh cũng phải được hưởng những ngày tốt đẹp chứ.



- Anh bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, tự cho là đang trả thù đất nước, giết hại người khác, lôi theo một đám ngốc khác chạy đến Quỷ Môn Quan, cái này gọi là đền ơn báo oán đây sao, vậy thì tôi chỉ có thể nói các người chỉ là một đám ngườ không biết kiên nhẫn và đang tự lừa dối bản thân mình mà thôi!



- Kết quả cuối cùng, chỉ là các anh và gia đình các anh sẽ xong đời. Có thể anh sẽ không tin những lời tôi nói, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật.



Cuối cùng, Dương Thầntrong lòng vẫn còn xúc động, nghĩ về những ngày tháng trước đây của mình, chẳng phải bởi vì hồi nhỏ quá khổ nên cũng đã làm không ít chuyện ngu xuẩn và bạo ngược đấy sao...



Còn Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đã hiểu được điều gì đó, dương ánh mắt rạng rỡ nhìn dt.



Dường như lúc này, những nguy hiểm xung quanh đã không còn tồn tại nữa rồi, cái cảm giác thong dong không vướng bận gì của Dương Thầngiơ cũng đã truyền sang cho các cô.



Kim Trạch đỏ bừng mặt rồi lại tái xanh, ánh mắt chứa nhiều cảm xúc, cuối cùng, cười nhạo một tiếng.




Tiêu Chỉ Tình nhỏ giọng hỏi gấp gáp:



- Dt, chi bằng cả ba người chúng ta đều cầm súng, liều chết bắn ra ngoài! Một khi bọn chúng không dám công kích chúng ta, thì chúng ta công kích bọn chúng trước, nếu như tất cả cùng ở ngoài, nếu chúng ta đánh bừa, không chừng có thể đánh chết hết bọn chúng đấy!



- Không được,



Dương Thầnnhíu mày nói:



- Nếu như chúng ta động thủ trước, tương đương với việc chúng ta ép bọn chúng phải ra tay, bọn chúng chắc chắn sẽ dùng những vũ khí hạng nặng như súng máy và lựu đạn, cho dù chúng ta có thể bắn chết được vài tên, nhưng bọn chúng cũng có thể làm chúng ta nổ banh xác.



- Vậy phải làm sao bây giờ?! Chẳng lẽ chúng ta chỉ còn cách chờ chết?!



Dương Thầnnghĩ ngợi, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được cách gì.



Mất đi võ công, liền cảm thấy đến trí thông minh cũng không còn nữa rồi, Dương Thầnbất đắc dĩ phát hiện, làm một người bình thường không ngờ lại khó chịu như vậy!



Mình thì không nói làm gì rồi, ngay đến cả người phụ nữ của mình cũng không thể bảo vệ được! Cảm giác nhục nhã cứ luẩn quẩn trong đầu, khiến cho Dương Thầnbực bội đến mức không thể thở được!



Nhưng đến lúc này, bên ngoài lại yên tĩnh một cách đáng ngờ!



Dương Thầncó cảm giác, đối phương đang định làm một chuyện gì đó nguy hiểm!



Không đợi hắn hiểu ra, bỗng nhiên có vài “trái kim loại” bay từ ngoài vào!



- Xì xì xì!!!



Từng đợt khói vàng trắng tràn ngập trại trong nháy mắt!



- Chúng dùng lựu đạn khói?!!



Dương Thầnkhông tự chủ được hô lên, nhiều năm rồi không chiến đấu, không thể ngờ rằng đối phương vẫn còn chiêu này!



Lựu đạn khói sẽ khiến cho nước mắt chảy không ngừng, rồi giãy dụa, cuối cùng sẽ dẫn đến tử vong vì trúng độc!



Vật như thế này, chắc chắn sẽ không làm hỏng các cổ vật bày ở đây, đồng thời khiến cho ba người không tài nào phản kháng, sẽ dãy dụa mà chết!



- Hết cách rồi, chúng ta lao ra thôi, hai người đi sau anh, nín thở!



Dương Thầnkhông do dự nữa, liều chết xông ra, cũng chỉ có thể như vậy được thôi! Chỉ có thể hi vọng nội công của Lưu Mình Ngọc có thể phát huy được tác dụng, chỉ cần có thể đánh đỡ mình được khoảng mười tên, còn mình sẽ dùng súng bắn những tên còn lại!