Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1092 : Em muốn
Ngày đăng: 14:13 19/04/20
Cùng lúc nói xong câu đó thì rượu như ngấm dần vào người. Thậm chí Lâm Nhược Khê còn bước đi lảo đảo, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Người đàn ông xa lạ kia nghe thấy Lâm Nhược Khê nói như vậy thì sắc mặt liền trở nên vui mừng, vỗ vỗ vào vai Dương Thần:
- Người anh em, những người như cậu tôi đã thấy nhiều rồi, đừng có nhân lúc người ta mơ hồ mà làm càn. Đây là nơi công cộng, cơ hội của mọi người đều bình đẳng với nhau. Nếu như cậu có bản lĩnh thì sẽ khiến cho người phụ nữ này tình nguyện đi theo cậu.
Căn bản là Dương Thần không thèm để ý đến anh ta, tiến lên phía trước cầm lấy tay của Lâm Nhược Khê, chau mày nói:
- Tửu lượng không cao thì đừng có mà uống nhiều như vậy, hơi say say là được rồi, cùng anh về nhà thôi.
- Anh buông tôi ra… Anh là ai chứ, anh…
Lâm Nhược Khê lớn tiếng, hét lên, giãy giụa muốn thoát khỏi Dương Thần.
Nhưng Dương Thần lại nắm chặt lấy cô, làm sao có thể để buông cô ra được.
Nhìn thấy “con mồi” ngon lành trong buổi tối hôm nay bị người đàn ông khác ôm đi, người đàn ông lạ mặt liền lập tức ngăn lại:
- Bỏ vị tiểu thư này ra, hai người không quen biết nhau, cậu dựa vào cái gì. Đây gọi là bắt cóc sao?
Nếu như đi qua thì tên này có thể sẽ bị giết chết, nhưng hắn lại kiềm chế lại, đối với người bình thường Dương Thần cũng không có ý nghĩ sẽ động tay động chân.
- Tôi là chồng của cô ấy. Tôi chỉ nói với cậu câu này thôi, nếu không tin thì tôi đành phải động chân động tay.
Dương Thần thản nhiên nói.
- Còn là chồng nữa sao… Lừa ai chứ!
Người đàn ông kia cười nhạo.
Dương Thần thầm nghĩ có nói thật thế nào thì cũng không có ai tin.
- Tránh ra.
Dương Thần cũng không nói nhiều nữa là túm ngay lấy cổ áo của người đàn ông kia, nhấc tên này lên như một món đồ chơi, nhẹ nhàng ném lên ghế sô pha.
Người đàn ông này liền kêu lên một tiếng khiến cho những người xung quanh cũng phải giật mình.
Bước chân của Lâm Nhược Khê vẫn lảo đảo, thân lắc lư, đổ nhào về phía Dương Thần, giống như một con gấu đổ nhào vào một cái cây.
- Ông xã…
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng, mơ màng.
- Ừ, anh đây.
Dương Thần ôm lấy người phụ nữ, không để cho cô ấy ngã xuống.
Lâm Nhược Khê cười ngây dại, trên mặt ngấn lệ, vì còn chút cồn trong người nên tâm trạng của người phụ nữ này chuyển biến rất nhanh, lúc này lại hiện rõ vẻ được giải thoát, nói ngấp ngứng:
- Em nói cho anh biết… Em gặp Lý Kiến Hà, nhưng là anh ta đến tìm em. Anh ta nói muốn bàn về chuyện hợp tác, còn cầu xin em, kéo tay em, nhưng em đã giật ra…
Trước kia ở trong trường học cũng rung động đôi chút vì anh ta, nhưng lẽ nào ngay cả một chút quá khứ như vậy cũng không được xảy ra sao, cũng không thể có sao?
Anh là người đàn ông em yêu thương nhất. Cho dù anh không toàn tâm toàn ý yêu em, nhưng em vẫn chịu đựng được, bởi vì anh là người đàn ông đã lôi em ra từ địa ngục, đưa em đến chốn thiên đường, vì vậy… em sẽ yêu anh cho đến chết.
Em biết cách nghĩ của em là tham lam, bởi vì em đã từng phạm sai lầm, cũng đã từng bàng hoàng sợ hãi, vì vậy em có thể nhận nhẫn nhịn được, em có thể lựa chọn việc quên đi những việc khiến em không vui.
Nhưng… nhưng nếu như anh thực sự yêu em thì chẳng phải trước tiên nên tin tưởng em sao?
Dương Thần run run tay, ôm chầm lấy người phụ nữ này, ghé sát vào tai cô, thì thầm:
- Anh tin em… là do anh không đúng, anh xin lỗi, anh xin lỗi…
Lâm Nhược Khê dựa vào ngực hắn đã ngủ say sưa, có nói gì cũng không nghe thấy nữa.
Dương Thần thở dài, từ từ xoay người, nhấc người phụ nữ này lên, cõng trên lưng hắn, từ từ đi về phía bãi đỗ xe.
Lâm Nhược Khê dường như kiệt sức, cũng mệt mỏi vì khóc lóc, được cõng trên lưng Dương Thần, thân nặng trịch như được thả lỏng ra nhiều.
Dương Thần cảm thấy mỗi bước đi của mình đều nghe thấy tiếng chân bước, còn có thể nghe thấy cả trái tim của Lâm Nhược Khê đập từng nhịp.
Màn đêm lạnh lẽo và tĩnh mịch dường như chỉ có hai người, cử lặng lẽ như vậy bước trên đường.