Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1095 : Trùng Dương

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Sau khi Lâm Nhược Khê nói xong, cũng không có biểu cảm gì, dường như tất cả những chuyện này căn bản không phải do cô âm thầm thúc đẩy vậy!



Quách Tuyết Hoa và vú Vương nghe đến ngây người, còn Dương Thần trong lòng thấy có chút ớn lạnh.



Trước đây chỉ cho rằng cho dù Lâm Nhược Khê và Lý Kiến Hà không có chút cảm tình nào với nhau, nhưng tốt xấu gì cũng từng có quan hệ đồng môn với nhau.



Nhưng thật không ngờ, lần này Lý Kiến Hà không may rơi vào tình cảnh này, Lâm Nhược Khê lại ra tay đánh rắn giập đầu, không chỉ thừa cơ kiếm lợi, mà còn tiếp tay khiến Lý Kiến Hà đang sống khỏe mạnh phải uống thuốc độc tự sát.



Bảo Dương Thần tin Lâm Nhược Khê không thể đoán ra sau chuyện này Lý Kiến Hà sẽ ra sao, Dương Thần chắc chắn không tin. Vậy thì kết luận chỉ có một, giữa thương trường và kẻ thù, Lâm Nhược Khê đã lạnh lùng lựa chọn lợi ích thương nghiệp.



Lý Kiến Hà e rằng đến chết, hắn ta cũng không ngờ rằng chính vì hắn ta đến cầu cứu Lâm Nhược Khê nên mới thất bại thảm hại như vậy.



- A!



Dương Thần lắc đầu cười nói:



- Nếu đêm qua em nói ra tính toán với Lý Kiến Hà hoặc nói ra dự định của em với nhà họ Lý, mẹ cũng sẽ không hoài nghi em điều gì.



Quách Tuyết Hoa lần đầu tiên ý thức được về con người Lâm Nhược Khê, lúng túng gật đầu:



- Con bé này, sao lại…sao lại giấu diếm những chuyện như vậy chứ? Nếu con sớm nói ra những chuyện này, làm sao mẹ lại đi tính toán mấy tấm ảnh này chứ!



Bà hoàn toàn tin rằng Lâm Nhược Khê không hề có chút dính líu gì tới Lý Kiến Hà, vì Lý Kiến Hà đã bị cô gián tiếp hại chết rồi.



Lâm Nhược Khê cười gượng nói:



- Tuy rằng con vốn không có ý định tính toán gì với Lý Kiến Hà, nhưng cũng chẳng phải việc tốt gì, nói cho cùng cũng là con đã hơi tàn nhẫn với anh ta, nếu như không phải vì tivi đã đưa tin, con cũng không định sẽ nói ra.



Mặc dù Lâm Nhược Khê cười nói những lời này, nhưng Quách Tuyết Hoa vẫn thấy trng lòng có chút sợ hãi, bà muốn hoàn toàn gỡ bỏ hiểu lầm này với cô con dâu.



Luôn cho rằng Lâm Nhược Khê rất ôn hòa, lương thiện, nhưng dựa vào trí thông minh của mình để quản lí cả một xí nghiệp lớn như vậy, thật không ngờ rằng khi làm ăn lại thâm sâu khó lường như vậy.



Nhưng, một người phụ nữ vốn đã quen với cảnh đấu đá trong các gia tộc lớn như bà, bà không cảm thấy hành động của Lâm Nhược Khê có gì không tốt, dù sao cũng là đối phó với người ngoài, nếu không cứng rắn, không sắc xảo, mới khiến cho bà phải lo lắng.



Dương Thần cũng không phải lần đầu bị Lâm Nhược Khê qua mặt, trước đây cũng có không ít việc Lâm Nhược Khê đã tự mình làm, khiến hắn lo lắng. Lần này cũng chỉ biết cười tự giễu mình, lại bị qua mặt.



Chỉ không ngờ rằng, người hại chết Lý Kiến Hà không phải là hắn mà lại là Lâm Nhược Khê.



Sau bữa sáng, Lâm Nhược Khê vẫn đi làm như bình thường, Lam Lam cũng được Mẫn Quyên đưa đi nhà trẻ.


- Cảm ơn chị, chị Nhược Khê.



Có lẽ do đêm qua nghe Dương Thần nói những lời ấy, nên Lâm Nhược Khê tỏ ra rất hào phóng, còn trong lòng thực sự nghĩ gì, thì ai cũng không thể đoán biết được.



Sau khi Quách Tuyết Hoa bày biện đồ ăn xong, không biết lấy ở đâu ra một chiếc thảm lông, đặt trước bàn ăn, thắp hai ngọn nến, dự định sẽ cúng bái tổ tiên.



Trong căn nhà hào hoa hiện đại đầy đủ tiện nghi này, việc cúng bái theo kiểu truyền thống quả thực có chút kì quái, nhưng Lâm Nhược Khê và Tiêu Chỉ Tình lại cảm thấy rất mới mẻ.



- Đáng lí sẽ làm vào Đông chí, nhưng hôm nay chúng ta làm việc này rồi, Đông chí không cần phải làm nữa.



Quách Tuyết Hoa cười giải thích.



Dương Thần lần đầu tiên làm chuyện này, vừa làm vừa học, quỳ xuống tấm thảm, bái lạy chiếc bàn không người ngồi, trong lòng thầm nghĩ mong các vị tổ tông phù hộ đừng để những người phụ nữ của hắn gây chuyện.



Lam Lam không hiểu gì cũng quỳ xuống, giập đầu, nhưng con bé chỉ thấy ấm ức, không hiểu sao chỉ được nhìn chứ không được ăn.



Quách Tuyết Hoa thấy Tiêu Chỉ Tình đứng bên cạnh không nhúc nhích, liền cười nói:



- Chỉ Tình, con cũng được coi là một thành viên trong gia đình, con cũng đến bái lạy đi.



Tiêu Chỉ tình vô cùng cảm động, từ khi trốn khỏi nhà, rốt cuộc bây giờ cũng có cảm giác thân thuộc của gia đình, giống như cây lục bình đã tìm được bến đậu.



Gật gật đầu, Tiêu Chỉ Tình là người cuối cùng quỳ lạy, cô rất thành khẩn khom lưng giập đầu cúi lạy.



Vào lúc này, vú Vương đứng phía sau cười không ngớt, bỗng hai mặt tối lại, khuôn mặt biến sắc.



- Cái này…cái này…



Cả nhà bị dọa cho một trận, thấy khuôn mặt vú Vương biến sắc, giống như vừa trông thấy điều gì khủng khiếp lắm.



- Ngọc Lan, bà sao vậy?



Quách Tuyết Hoa ân cần hỏi han.



Tiêu Chỉ Tình hoang mang đứng dậy, nghĩ rằng bản thân đã làm sai điều gì đó.



Vú Vương tay run run, toàn thân cứng đờ, đi về phía trước, cố gắng trấn tĩnh lại hỏi Tiêu Chỉ Tình:



- Chỉ Tình…cô…cô quay người lại, để tôi nhìn…xem cổ của cô…