Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1098 : Ngọc lộ kim thu tương phùng

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Cũng đã đến cuối tháng 10, nhìn đồng hồ một cái, Dương Thần liền gọi điện cho nhà họ Park ở Hàn Quốc, đưa Lâm Nhược Khê cùng đến Seoul, tiện đường mang theo dây chuyền Nguyệt Nha qua đó luôn.



Đối với một “chuyên gia về phim Hàn Quốc” như Lâm Nhược Khê mà nói thì việc đi đến Hàn Quốc thú vị hơn bất kỳ việc đi đến một quốc gia nào khác. Seoul lại có rất nhiều những nơi chụp ảnh của những bộ phim Hàn Quốc, đương nhiên Lâm Nhược Khê hứng thú vô cùng. Trước lúc đi, Lâm Nhược Khê đã quyết định sẽ ở lại Seoul chơi hai tuần, ngay cả địa điểm và lộ trình cũng đã lên kế hoạch cụ thể.



Dương Thần thì lại không có cảm xúc gì với quốc gia nhỏ bé này. Thành phố Seoul cũng đã đi qua vài lần, nên cũng quen thuộc hơn so với những thành phố lớn của các quốc gia khác. Nhưng đối với không khí lạnh lẽo của Hàn Quốc, một người lười nhác như Dương Thần thực sự cảm thấy mệt.



Bởi vì có liên quan đến vĩ độ tương đối cao, nhiệt độ ở Seoul thấp hơn nhiều so với nhiệt độ ở Trung Hải, đến nỗi sương cũng bị đóng băng, thỉnh thoảng còn có tuyết rơi.



Lúc chiều tà thì máy bay đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Incheon.



Người tới đón là Park Jung Hoon, nhìn thấy Lâm Nhược Khê và Dương Thần đến, Park Jung Hoon lộ rõ vẻ mừng rỡ, nhiệt tình lên trước bắt tay hai người, rồi yêu cầu thuộc hạ của mình mang hành lý của Lâm Nhược Khê.



- Em họ rất nhớ hai người, còn muốn đích thân phải đến đón, nhưng gia sư của cô ấy Vivian đang lên lớp, vì vậy chỉ có tôi đến đó hai vị.



- Cô giáo Vivian? Là giáo viên nước ngoài sao?



Lâm Nhược Khê tò mò hỏi.



Park Jung Hoon dẫn hai người vào trong xe, lắc đầu giải thích:



- Cũng không hẳn là người phương tây, mà là một cô giáo người Hoa Hạ nhưng lại tinh thông tiếng Anh và có sở trường về tiếng Hàn, là đệ tử do một giáo sự người Mỹ của ông nội tôi đề cử.



Dương Thần cười, nói với Lâm Nhược Khê:



- Thế nào? Trinh Tú trở về Hàn Quốc rồi mà em còn quản việc nó học tập nữa sao?



Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn, không phản ứng gì thêm, chỉ là việc cô ấy quan tâm mà thôi.



Ngồi ô tô từ sân bay về khu chung cư cao cấp của nhà họ Park ở Keangnam Seoul. Khu đỗ xe của khu chung cư đã có hai chiếc xe sang trọng đỗ ở đó, rõ ràng là đã có người đến đợi từ sớm.



Sau khi được Park Jung Hoon dẫn vào bên trong, trong không gian phòng khách rộng thênh thang có không ít người đã đứng dậy nhìn.



Duy chỉ có một người ngồi ở đằng kia không đứng dậy, đó chính là ông già Park Chuan mặc chiếc áo khoác, chống gậy, trước kia có từng nhìn thấy ở trên Tivi.



Nhưng khí sắc của Park Chuan đã tốt lên khá nhiều, người dì đang đứng đối diện ánh mắt ôn hòa.




Bởi vì là tiếng Hàn Quốc nên Dương Thần phải dịch cho Lâm Nhược Khê, ndo vậy phải dịch rất nhanh.



Đúng lúc này, có một bóng dáng yểu điệu từ trên lầu đi xuống, thân mặc một chiếc váy liền áo có thắt lưng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đen, đôi chân thon dài trắng muốt lộ ra ngoài, làm tăng thêm vài phần gợi cảm.



Park Jung Hoon là người chú ý trước tiên đến hình dáng này, nói lên trên:



- Cô Vivian, vất vả rồi, hôm nay hãy ở lại đây dùng bữa tối với chúng tôi.



Vivian cười rụt rè, đang muốn từ chối thì nhìn thấy “hai vị khách” đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, mặt trắng bệch, con ngươi mở tròn, không dám tin vào mắt mình.



- Tinh…Tinh?



Dương Thần thiếu chút nữa đã không nhận ra người con gái trước mắt, chỉ vì cái tên Vivian này và tên Lý Tinh Tinh chả liên quan gì đến nhau, hơn nữa cách ăn mặc của Lý Tinh Tinh hoàn toàn mang phong cách Âu Mĩ, giống như một đại tiểu thư đài các vậy, hoàn toàn không giống như một nữ giáo viên trung học ngây ngô của năm nào.



Lâm Nhược Khê cũng phản ứng không kịp, giật mình:



- Hóa ra, cô Vivian mà mọi người nói là cô, Tinh Tinh, lâu lắm không gặp.



Đối với Lâm Nhược Khê mà nói, Lý Tinh Tinh đã từng dạy cô nấu nướng, lại còn cùng làm công tại Phúc Lợi Viện là một người bạn gái tốt mà cô quen sau khi trưởng thành.



Mặc dù vì quan hệ của Tằng Tâm Lâm mà hai người đã xảy ra vài chuyện không mấy vui vẻ, nhưng Lâm Nhược Khê không cảm thấy đó là lỗi của Lý Tinh Tinh. Muốn trách thì trách Tằng Tâm Lâm đã lợi dụng hai người.



Trong lòng Dương Thần cũng không biết đang cuộn trào như thế nào. Trước mắt, trong bộ não của hắn cứ thấp thoáng rất nhiều cảnh trong quá khứ. Lúc đầu khi vừa mới trở về Hoa Hạ, bản thân chán chường, cô đơn, từ việc quen biết với nhà họ Lý, nên đã quen với Lý Tinh Tinh.



Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lại xa cách một năm trời, giờ gặp lại người con gái này mà trong lòng trào dâng bao nhiêu cảm xúc.



Cô ấy vẫn là cô ấy, nhưng lại xinh đẹp hơn, trưởng thành hơn, và có sức hấp dẫn hơn.



Sau sự kinh ngạc, Lý Tinh Tinh định thần lại, khóe miệng liền nở một nụ cười gượng gạo, mắt hơi nhòe đi:



- Anh Dương, chị Nhược Khê, lâu rồi không gặp.



Mọi người nhà họ Park ở bên đều có chút bực bội và kinh ngạc, sao ba người họ lại quen biết nhau chứ, hơn nữa xem ra lại còn có tình cảm, rõ ràng là quan hệ không bình thường.