Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1104 : Tự do phóng túng
Ngày đăng: 14:13 19/04/20
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê có dấu hiệu sắp nổi cáu, Dương Thần vội vàng chịu thua.
- Em đừng giận, anh…anh chỉ thuận miệng hỏi thôi mà.
Dương Thần toát mồ hôi, hắn thực sự đã nghĩ Lâm Nhược Khê rất lạnh lùng hà khắc, nhưng cô thực sự có chút lạnh lùng trên thương trường, nhưng đối nhân xử thế lại rất có tình người.
- Anh đừng đứng đấy lôi thôi nữa, mau đi xem xem rốt cuộc là chuyện gì đi.
Lâm Nhược Khê giục.
Dương Thần biết không thể thoái thác được, nhanh chóng mặc quần áo, lắc nhẹ một cái đã nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Tuy rằng trong khuôn viên rộng lớn nhà họ Park có rất nhiều hộ vệ đi tuần tra, nhưng Dương Thần muốn tránh họ cũng rất dễ dàng, chỉ thoắt cái đã không thấy bóng dáng trong sân đâu cả.
Lần thứ hai xuất hiện Dương Thần đã đứng bên ngoài đường cái, xuất hiện ở một góc khuất, ngồi trong một chiếc taxi.
Bảo tài xế đến quán rượu đã chỉ định, mặc dù khá quen thuộc địa hình ở Seoul, nhưng một quán rượu nhỏ thì Dương Thần không thể nhớ chính xác được nó nằm ở đâu.
Dương Thần cũng lười suy nghĩ, là do ai đã giở trò sau lưng, mặc dù đối phương có nói trước khi hắn đến nơi, Tinh Tinh chắc chắn sẽ an toàn, nhưng vẫn lo lắng không yên.
Mặc dù thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi, nhưng không thể phủ nhận rằng người con gái này thực sự vẫn khiến trái tim hắn thổn thức.
Sau mười mấy phút, xe taxi dừng bên cạnh một con đường hẹp, bên đường chính là quán rượu BO’S mà người trong điện thoại đã nói.
Dương Thần đi tới cửa, đã có hai tên Hàn Quốc mặc vest đứng sẵn ở cửa, rõ ràng bên trong đã bố trí xong mọi việc, chỉ còn đợi Dương Thần bước vào trong mà thôi.
- Người Hoa Hạ?
Một trong hai tên dùng tiếng Hán hỏi.
Dương Thần gật đầu.
Hai tên đó lập tức nhường đường, nhìn Dương Thần lộ ra nụ cười quái đản.
Dương Thần không buồn để ý tới, chậm chạp bước vào quán bar.
Cả quán bar bao phủ không khí mờ mịt u ám, các ngóc ngách trong quán đều có mấy tên Hàn Quốc vẻ hung dữ đứng.
Chỉ có một ngọn đèn thắp sáng ngay chính giữa, các bàn đều trống, trên sàn có mấy vỏ chai nằm lăn lóc, dường như các vị khách ở đây mới dời đi chưa lâu.
Duy nhất, chỉ có quầy bar là đáng để chú ý tới nhất.
Một bóng dáng quen thuộc, một thân hình mảnh khảnh đang ngồi trên chiếc ghế cao cạnh quầy bar, đôi chân thon dài, đôi giày cao gót màu hồng như phát sáng.
Người con gái ấy tay cầm một điếu thuốc lá rất điệu nghệ, đang chầm chậm nhả từng vòng khói xanh.
Chỉ tiếc, anh ta đã tính toán sai! Ông ngoại rất thiên vị dy Ji Yi, đấy cũng là điều mà anh ta không ngờ tới. Anh ta đã không thể ngờ rằng bảo bối mà tổ tiên để lại, lại nằm trong tay con nhóc Trinh Tú…
- Cô nói với tôi nhiều như vậy, khiến tôi rất tò mò về Nguyệt Nha và Tinh Thần.
Dương Thần hăng hái đứng dậy.
- Tôi cũng muốn biết, nhưng đáng tiếc rằng tôi lại không biết, nếu không tôi đã nói cho anh rồi.
Liễu Nghiên Hi cười chua xót, rồi lại nhìn Dương Thần với ánh mắt kì quái, hỏi:
- Anh không sợ sao? Ở đây đều là người của tôi.
- Sao lại có thể không sợ chứ. Nếu như tôi về muộn, bà xã tôi sẽ nghi ngờ tôi lại làm chuyện gì xấu.
Dương Thần ngại ngùng day day trán.
Liễu Nghiên Hi cười không ngớt:
- Đàn ông Hoa Hạ đều nhát gan như vậy sao? Thật không hiểu nổi sao dì của tôi lại xem trọng chủng tộc các anh như vậy. Đến cả Vivian cũng vì anh mà không buồn để ý tới Park Jung Hoon.
Nhưng cũng tốt, nếu đã như vậy, thì Park Jung Hoon sẽ càng bị thua một cách thảm bại.
Hôm nay, tôi sẽ cho người đàn ông dám ngắm hoa nhưng không có gan ngắt hoa như anh, được tự do.
- Là ý gì?
Dương Thần vẻ mặt chẳng hiểu gì.
- Anh không cảm thấy, là trong người mình có chút kì lạ hay sao?
- Kì lạ?
Dương Thần hít một luồng khí lạnh, sờ khắp người:
- Hình như, hơi nóng…
- Nóng? Mới chỉ là bắt đầu thôi…Rất nhanh sau đó anh sẽ không còn biết thế nào là nóng nữa…
Dương Thần cả kinh:
- Cô…Cô hạ độc?
Liễu Nghiên Hi cười bí hiểm, không trả lời, chỉ nhẹ nhàng chỉ về phía sau.