Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1106 : Kẻ bệnh hoạn máu lạnh

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Tận mắt trông thấy chiếc đầu của tên vệ sĩ bị ngắt ra, tấm thân không đầu đổ phịch xuống sô pha, Liễu Nghiên Hi đang nằn đó giống như vừa nhìn thấy quỷ, lập tức trở nên bấn loạn.



Cô ta bị dọa cho không nói được tiếng nào, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vằn lên tia máu.



Lý Tinh Tinh ôm chặt lấy thân mình, đôi mắt nhắm nghiền không dám mở ra.



Dương Thần lúc này trông giống như tên đồ tể ở pháp trường. Hắn cầm cái đầu vừa ngắt xuống trong tay như cầm một quả bóng.



Dương Thần nhìn toàn cảnh, đã bắt đầu có người nôn mửa, toàn thân mềm nhũn, có kẻ tè cả ra quần, thì cười ha hả.



- Thế nào, chẳng phải nói thà chết không phục sao, chẳng phải nói ta có gan thì giết chết các ngươi hay sao?dr Cái gọi là khí phách của nam tử hán Đại Hàn Dân Quốc đâu?r



Đám vệ sĩ liếc nhìn nhau, nỗi sợ hãi đã chiến thắng cái mà chúng gọi là “ tự tôn”. Hơn nữa tên tóc húi cua cũng đã chết rồi, chỉ huy đã chết rồi, bọn họ cảm thấy giữ được mạng sống là quan trọng nhất.



Trong lúc nhất thời, mấy chục tên Hàn Quốc to lớn quỳ rạp dưới chân Dương Thần, bắt đầu quỳ lạy, hai tay xoa xoa vào nhau không ngừng cầu xin sự tha thứ.



Liễu Nghiên Hi ngồi ở góc ghế sô pha, toàn thân không ngừng run rẩy, chỉ dám liếc trộm Dương Thần qua khóe mắt.



Dương Thần lạnh lùng hừ một tiếng, ném cái đầu người trên tay đến trước mặt Liễu Nghiên Hi.



- Á!r!r



Cô ta hét lên một tiếng, rồi ngất lịm đi.



- Cô!rC



Dương Thần nhìn tên vệ sĩ gần đó nhất vẫy vẫy tay:



- Biết số thuốc còn lại ở đâu chứ?jr



Tên vệ sĩ đó lập tức gật đầu, giống như gà mổ thóc vậy.



- Đem tất cả ra đây, cả các thiết bị chụp ảnh các ngươi đã chuẩn bị cũng mang hết ra đây, đừng nói với ta là không có…



Dương Thần cười nham hiểm nói.




Dương Thần vẫn bước đi phía trước, dự định tới ngã tư xe cộ đi lại nhiều sẽ bắt một chiếc taxi.



Lý Tinh Tinh theo sau, lấy hết dũng khí, miễn cưỡng cười nói:



- Anh Dương, cảm ơn anh đã cứu em…



Dương Thần thuận miệng “ ừ” một tiếng, sau đó quay đầu lại, mặt không biểu cảm:



- Không cần phải nhịn, tôi biết em rất sợ tôi, nghĩ tôi là tên bệnh hoạn máu lạnh, còn nghĩ tôi là kẻ biến thái thích ngược đãi người khác. Nhưng tôi không quan tâm, đấy mới chính là con người thật của tôi. Chuyện ngày hôm nay trong thế giới của tôi, là chuyện hết sức bình thường.



- Sao…Sao có thể như vậy chứ?rX



Lý Tinh Tinh cố không cho nước mắt chảy ra, cố gắng cười nói:



- Anh Dương, là anh cố ý dọa em đúng không. Anh là người tốt. Anh còn giúp bố mẹ em, em biết anh là người có tấm lòng lương thiện.



Dương Thần khẽ cười:



- Cái đầu của em bị dọa cho hỏng hết rồi à. Em thấy chuyện tôi đã làm với Liễu Nghiên Hi, giống với việc tôi làm lần đầu tiên hay sao?rX Tôi không sợ nói cho em biết, nếu không phải vì tôi đã kết hôn, thì hôm nay tôi sẽ là người đầu tiên chiếm lĩnh Liễu Nghiên Hi, sau đó mới ném cô ta cho đám đàn ông đó. Haizz….Tấm thân mềm mại ấy, thật đáng tiếc.



Lý Tinh Tinh đứng khựng lại, cuốc cùng không thể kìm được nữa khóc òa lên, hét lên với Dương Thần:



- Anh lừa em!r!dr



Dương Thần cười ha hả:



- Tôi lừa em?rC Tôi lừa em cái gì?rZ Là do em luôn nghĩ tôi quá tốt. Em không tin có thể hỏi Nhược Khê, cô ấy đã quen với việc tôi tùy tiện ngắt đầu người rồi. Trước đây em nghĩ tôi là người tốt, là do tôi không thể hiện trước mặt em.



Lý Tinh Tinh, tốt nhất em nên sáng suốt một chút, lúc đầu tôi không tiếp nhận em, bây giờ cũng không thể tiếp nhận em. Em quá bình thường, em và tôi không phải cùng một thế giới.



Nếu như em muốn hủy hoại cả cuộc đời này của em, em có thể ở bên cạnh tên đàn ông khốn nạn như tôi. Có lẽ, một ngày nào đó, tôi đổi khẩu vị, sẽ cần đến cơ thể của em cũng không biết chừng…



Hà hà, nói thật, cơ thể của em đã đầy đặn hơn một năm trước rồi đấy, khá là hấp dẫn.