Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1123 : Mất hết hi vọng

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Mặc dù nói là bị mất mặt nhưng đám thuộc hạ Bắc Phù Dư vẫn nổ súng.



Ánh lửa bốn phía lóe lên, chỗ của Dương Thần đứng đã thành một đống hỗn độn, gạch men ở sân cũng khó tránh khỏi sự tàn phá này.



Nhưng khi đám người này bắn xong, lại ngạc nhiên phát hiện ra, Dương Thần đã biến mất tại chỗ.



Lúc này, từ chỗ Goh Chai phát ra tiếng kêu đau đớn, mọi người liền nhìn qua, thấy Dương Thần đã đến đằng sau Goh Chai từ lúc nào, dùng tay vặn cổ của Goh Chai.



- Hỏi mày lần cuối, kẻ cầm đầu của chúng mày và kẻ hợp tác với chúng mày là ai?



Dương Thần hờ hững nói.



Sắc mặt Goh Chai đỏ bừng lên, trong mắt hiện ra sự ngoan cố, đột nhiên dùng tay trái sờ sờ trong túi áo khoác, rút ra một khẩu súng lục.



- Chết đi!



Goh Chai tức giận, định nổ súng về phía Dương Thần.



Nhưng Dương Thần đã không còn hứng thú chơi tiếp, đương nhiên sẽ không cho gã cơ hội như vậy.



Còn chưa đợi Goh Chai nhắm chuẩn, Dương Thần đã cướp lấy khẩu súng, đồng thời nhét nòng súng vào miệng của Goh Chai.



“ A a a”.



Goh Chai trợn trừng hai mắt, con ngươi với những tia đỏ hằn lên, tràn đầy sự tuyệt vọng.



Trong sự sợ hãi của đám thuộc hạ Bắc Phù Dư, Dương Thần không một chút do dự bóp cò súng.



“ Bằng!”



Máu từ đầu Goh Chai bắn ra tứ phía.



Chiếc đầu của gã bị bắn xuyên thủng.



Sau khi tên Goh Chai này đã chết, Dương Thần quét mắt nhìn tất cả đám người ở đây, nói:



- Thủ lĩnh của chúng mày là ai? Ai liên lạc với chúng mày để đối phó với nhà họ Park, nói ra thì còn giữ được mạng, không nói thì chúng mày chắc chắn sẽ bị giết hết.



Lời nói lạnh lùng mà vang vọng như vậy, giống như bóng đè trong cơn ác mộng, khiến cho đám đàn ông Hàn Quốc này đều run rẩy.



Nhưng đối với tổ chức này, sự sợ hãi khiến họ căn bản không dám mở mồm.



Đôi bên nhìn nhau. Mặc dù cảm thấy thân thủ Dương Thần xuất quỷ nhập thần, thật sự khủng khiếp, nhưng bọn họ cũng không hỗn loạn, sóng to gió lớn gì cũng đã gặp qua, đương nhiên đã nuôi dưỡng được lòng can đảm.



- Các anh em, hắn giết Goh tiên sinh, chúng ta phải liều mạng với hắn.



- Không tồi. Đợi chúng mày giữ được mạng sống thì hãy nói tiếp.
Park Jung Hoon cười nhạo rồi một tiếng.



Người trợ lý cúi đầu, không cần nghĩ nhiều cũng biết, không chỉ không được ở lại tập đoàn Tinh Nguyệt, mà còn phải ngồi tù nữa. Bắc Phù Dư không chừng còn vì việc này mà âm thầm hạ độc thủ.



Park Jung Hoon bỗng nhiên nói với vẻ mặt không một chút biểu cảm:



- Cậu đến phòng làm việc của tôi, mật mã két sắt bên trong đó là sinh nhật là tôi và cha tôi. Tiền ở trong đó, cậu hãy mang đi và phân chia cho những người khác.



Người trợ lý sửng sốt, ngẩng đầu mạnh một cái lên:



- Giám đốc, đây là…



Trong mắt Park Jung Hoon không còn hi vọng gì nữa, tự cười giễu bản thân:



- Hết rồi, hết hoàn toàn rồi, một bước sai, sai mãi. Chỉ có thể nói là lão già đó may mắn, được tên họ Dương kia giúp đỡ.



Các cậu theo tôi mấy năm nay, những gì lấy được, tôi cũng sẽ không tiếc cho các cậu, chỉ còn việc có thể sống tiếp được hay không thì các cậu tự quyết định lấy.



Mắt người trợ lý như nhòe đi:



- Giám đốc, chúng ta đến bệnh viện cầu xin Hội trưởng đi. Dù sao thì ông ấy cũng nhìn cậu trưởng thành như thế nào.



- Cầu xin? Hừ, nếu như không phải vì giải thích với cha tôi rằng tôi không phải là đứa cháu có quan hệ huyết thống, thì tôi đã được coi trọng. Trong mắt ông ta, chỉ có Từ Trinh Tú mới là người thừa kế cần phải bảo vệ duy nhất mà thôi.



Bây giờ đi cầu xin ông ta chỉ có cầu xin ông ta tiễn lên đường, ông ta sẽ cho tôi tự mình giải quyết.



Trong mắt người trợ lý đầy sự cay đắng:



- Vậy… vậy chúng ta làm thế nào? Hay là Giám đốc chạy trốn cùng chúng tôi đi! Tôi có quen một tên cầm đầu chùm buôn lậu, gã có thể giúp chúng ta rời bến, tìm một hòn đảo nào đó để chờ những ngày này qua đi, không chừng còn có thể làm lại từ đầu.



- Đừng có đùa nữa. Các cậu chạy là được rồi, nếu cùng tôi chạy e rằng sẽ chết đấy. Cậu tưởng một lão già như Park Chuan, cả đời ngang dọc châu Á có thể đùa được ư? Chỉ cần ông ta tỉnh lại thì căn bản là tôi không còn chỗ nào mà chạy nữa.



Được rồi, tôi muốn làm một việc cuối cùng cần phải làm. Các cậu cầm tiền rồi, tự phân nhau rồi chạy đi.



Nói xong, Park Jung Hoon cầm lấy chìa khóa xe ô tô ở trên bàn, khoan thai bước ra khỏi phòng.



Người trợ lý còn muốn nói gì đó, nhưng sắc mặt đã nhăn nhó lại, sau khi nghiến răng một cái, chạy về hướng phòng làm việc của Park Jung Hoon ở trên tầng hai.



Nhưng còn chưa đợi anh ta chạy lên đến tầng hai thì đã một tiếng “Bàng” vang lên.



Sau một giây, người trợ lý sờ ngực mình, máu chảy ra lênh láng, xoay người lại nhìn, vẻ mặt bi thảm và phẫn nộ…



Park Jung Hoon đứng ở cửa, thổi thổi làn khói ở đầu khẩu súng, cười nhạt một tiếng.



- Bảo mày đi lấy thì mày đi lấy thật sao. Cho dù lão đây muốn chết thì chúng mày cũng sẽ phải chôn cùng ông.