Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1129 : Thứ quan trọng nhất trong cuộc đời

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Lý Tinh Tinh vẫn luôn ngồi ngẩn ngơ trên ghế bị làm cho giật mình, đến khi nhìn thấy người xông vào phòng là một người đàn ông, khuôn mặt lập tức trắng bệch, môi run rẩy.



Dương Thần quay người, nhìn thấy cô đã bắt đầu trắng bệch, trong mắt đầy vẻ hoang mang không biết phải làm gì, sự kiên quyết và hung hăng lúc đầu giảm dần.



Tiến lên phía trước một bước.



- Á!!



Lý Tinh Tinh hét lên, nhảy xuống ghế, rúc vào sau chiếc ghế tựa không dám nhìn Dương Thần.



Dương Thần trong đầu hiện ra những lời Jane đã nói __ một khi đã bắt đầu thì không được dừng lại!



Nếu như chỉ vì khiến cho cô ấy thấy kinh sợ, mà dừng lại thì bệnh tình của Lý Tinh Tinh sau này sẽ càng nặng thêm.



Nghĩ đến đây, ánh mắt của Dương Thần trở nên cương quyết hơn, khuôn mặt hờ hững, đi thẳng về phía trước kéo chiếc ghế ra.



- Á! Đừng đến đây! Tránh ra!! Tránh ra!!



Lý Tinh Tinh lảo đảo ngã xuống đất, hai chân đạp lọan lên về phía Dương Thần, thân hình co quắp lại.



Dương Thần dang hai tay, túm chặt lấy hai chân của Lý Tinh Tinh, kéo về phía mình, sau đó xoay người đè lên.



Cô lập tức không thể nhúc nhích gì được, không ngừng dãy dụa, khiến cho cơ thể của cô và Dương Thần càng trở nên gần nhau hơn, càng lúc càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của người đàn ông.



Trong hơi thở, Dương Thần có thể ngửi thấy hương thơm trên cơ thể Lý Tinh Tinh, trộn lẫn với mùi thuốc của bệnh viện, vô cùng kích thích.



Ngực của hắn chạm vào ngực cô, sự chống cự mạnh mẽ, qua lớp vải thô, nhiều nơi nhấp nhô trên cơ thể như trêu ngươi.



Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tinh Tinh trở nên trắng bệch, nhắm chặt mắt, hai hàng mi run rẩy, nước mắt giàn dụa, cô sợ tới mức không thể hét lên được nữa, dáng vẻ như chú mèo con bị thương, hai tay ôm lấy thân mình.



- Tinh Tinh, em thực sự không nhớ anh sao?



Dương Thần trầm giọng hỏi.



Lý Tinh Tinh nức nở, đôi mắt he hé mở, nhưng lại nhanh chóng nhắm tịt lại, chỉ biết khóc nức nở.



- Anh là Dương Thần, là anh Dương của em đây…Lẽ nào em không nhớ sao, hai năm trước chúng ta đã quen biết nhau, ông Lý cha của em, cùng bán hàng ven đường với anh…Anh còn đến nhà em ăn cơm, anh còn cùng em tới cuộc họp mặt các đồng sự…Lẽ nào em không nhớ?



Dương Thần không cam tâm nói.



Lý Tinh Tinh dùng sức lắc đầu:



- Á….anh tránh ra….tôi không quen anh….




Dương Thần nhắm mắt trấn tĩnh một lát, mới tiến lên trước, chậm rãi giúp cô đứng dậy.



Toàn thân cô mềm nhũn không chút sức lực, trong khoảnh khắc ngồi dậy, bỗng nhiên vung cánh tay, tát thẳng vào mặt Dương Thần.



- Bốp!!!



Âm thanh khô khốc.



Dương Thần không phải không phát giác ra, mà căn bản là không có ý tránh né.



Quay mạnh đầu, Dương Thần chăm chú nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lý Tinh Tinh tràn đầy nước mắt, vừa khóc vừa cười nhếch miệng, run rẩy sờ lên khuôn mặt vừa bị đánh của hắn.



- Tinh Tinh…em…



- Súc sinh…



Lý Tinh Tinh cắn chặt răng, rít qua kẽ răng.



Trong mắt Dương Thần lướt qua vẻ thương cảm, rồi lại như vừa trút được gánh nặng, cười khổ:



- Em rốt cuộc…đã nhớ ra rồi.



Lý Tinh Tinh nhìn chằm chằm Dương Thần, cả căn phòng như đóng băng.



- Dương Thần…



Sau một hồi, Lý Tinh Tinh nhìn xoáy vào Dương Thần, cô gọi tên anh như gọi tên một người xa lạ.



- Từ hôm nay trở đi, Lý Tinh Tinh tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh và vợ anh nữa, tôi không còn mặt mũi nào, vì anh đã lấy đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời này của tôi…



Nói đến đây, Lý Tinh Tinh nắm lấy tay phải của Dương Thần áp vào ngực của mình.



Mặc dù đè lên một nửa khuôn ngực của cô nhưng Lý Tinh Tinh vẫn không để ý.



- Anh…đã lấy mất trái tim tôi.



Dương Thần ngơ ngác nhìn cô, như kẻ ngốc.



Lý Tinh Tinh để lộ ra nụ cười rạng rỡ, hai hàng nước mắt lăn dài.



- Cho nên, tôi thực sự rất yêu anh.