Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1136 : Mở ra

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Dương Thần nghĩ ngợi hồi lâu, e rằng việc này có liên quan đến “Tinh Nguyệt”. Nguyệt Nha mà lúc trước mình mang đến vẫn chưa xuất hiện, có thể là đợi đến một thời điểm nào đó, nội bộ nhà họ Park sẽ sử dụng.



Một lát sau, Trinh Tú vừa rồi còn bĩu môi hờn dỗi, quả nhiên đã cùng vớim Jeong đi xuống dưới lầu, cô khoác một chiếc áo khoác màu xám, đương nhiên là bộ dạng đang muốn ra ngoài.



Park Chuan cũng không trêu đùa với đứa cháu gái nữa mà cười nói:



-m Jeong không cần phải đi theo. Trinh Tú, cùng ông ngoại lên đường thôi.



Trinh Tú hừ nhẹ một tiếng không trả lời, lập tức đi ra khỏi cửa.



Park Chuan bất đắc dĩ lắc đầu, nói với vợ chồng Dương Thần:



- Anh Dương, cô Lâm, hai người nghỉ ngơi sớm đi.



Nói xong, Park Chuan ra hiệu cho Kim Chul đi theo.



Bên ngoài tòa nhà lớn của nhà họ Park đã có một chiếc Mercedes-Benz G550 màu đen cùng với hai chiếc Mercedes-Benz GL hệ SUV chờ sẵn ở đó.



Ngoại trừ Kim Chul ra, Park Chuan còn dẫn theo mười mấy người vệ sỹ cao to khỏe mạnh.



Đợi ba người Park Chuan vào trong chiếc G550, ba chiếc xe liền chậm rãi chạy về phía Bắc, dần dần biến mất trong màn đêm.



Dương Thần vô cùng tò mò, lễ giao nhận của nhà họ Park rốt cuộc còn ẩn giấu bí mật gì, nhưng Park Chuan đã đặc biệt chọn lúc nửa đêm để xuất phát như vậy, lại còn mang theo khá nhiều vệ sĩ, nhất định là không muốn thu hút sự chú ý của người ngoài, vì vậy Dương Thần cũng không hỏi nhiều, tránh việc bị mất mặt.



Ngay sau đó, hai vợ chồng cũng an phận lên lầu tắm rửa và đi ngủ, nhưngm Jeong thì vẫn ngồi ở dưới lầu chờ Park Chuan và Trinh Tú trở về.



Sau một tiếng đồng hồ.



Ở phía Bắc của thành phố Seoul, tại khu vực được xây dựng ở nơi tương đối vắng vẻ gần với công viên quốc gia Bukhan.



Ba chiếc Mercedes Benz dừng tại một tòa nhà cao mười mấy tầng màu xám.



Tòa nhà cao tầng này nhìn có vẻ đã có chút niên đại, xung quanh đều là những ngôi nhà đã cũ kỹ, ẩn dưới ánh đèn ảm đạm.



Lúc này Trinh Tú cũng không còn tâm trạng nào mà giận Park Chuan nữa, sợ hãi hỏi:



- Ông ngoại, đây là đâu?



Park Chuan dẫn Trinh Tú xuống xe, cầm tay cô, hướng tới tòa nhà phía trước, nói:



- Đây là chi nhánh của chi nhánh ngân hàng Thụy Sĩ ở Hàn Quốc.



- Chi nhánh của chi nhánh?
Park Chuan đi lên trước, nhập mật mã vào chiếc tủ bảo hiểm đó:



- Mật mã này là ngày sinh của ông ngoại, hôm nay sẽ đổi thành ngày sinh của Trinh Tú cháu.



Nói xong, chiếc tủ mật mã được mở ra.



Trinh Tú như ngừng thở, mở to mắt nhìn chăm chú vào đồ vật xuất hiện trước mắt, lộ vẻ nghi ngờ.



Đây là một chiếc hộp đá màu xám, thoạt nhìn chỉ to như hai bàn tay, hình lập phương, giống như được làm thành từ tảng đá, nhưng lại giống như được làm thành từ kim loại.



Park Chuan nhìn thấy Trinh Tú có vẻ buồn bực, dường như cũng nhớ đến lần đầu tiên mình nhìn thấy, cũng mơ hồ như vậy.



- Đứa cháu ngốc nghếch này, đừng nhìn một cách đơn thuần như vậy. Đây là bảo vật bảo hộ cho nhà chúng ta từ nhiều đời nay, sau này cháu là chủ nhân của nó, lấy tay sờ thử đi.



Trinh Tú gật gật đầu, từ từ tiến lên, giơ tay cầm lấy chiếc hộp màu xám.



- A….



Trinh Tú hoảng sợ, buông tay ra:



- Lạnh quá, sao cháu lại cảm thấy còn lạnh hơn cả đá vậy? Sờ vào lại có cảm giác giống như đá, nhưng lại không giống…



Park Chuan cười nói:



- Không sao, cái này và thứ trong đó có liên quan đến nhau. Đến đây nào, nhìn ông ngoại mở nó ra.



Nói xong, Park Chuan lấy ra một chiếc hộp châu báu ở trong túi áo, sau khi mở ra, đồ vật bên trong rõ ràng là sợi dây chuyện Nguyệt Nha mà trước kia Trinh Tú có, ngoài ra còn có một vật nhỏ khác, trông giống như một Tinh Thần.



Tinh Thần đó sáng bóng, có hình sao năm cánh, dường như ánh sáng đang chuyển động.



Lúc này, Trinh Tú mới phát hiện ra phía trên của chiếc hộp màu xám có hai lỗ nhỏ, rõ ràng là đặt vừa khít hai đồ vật Nguyệt Nha và Tinh Thần.



Chẳng lẽ Nguyệt Nha và Tinh Thần là chìa khóa để mở chiếc hộp?



Park Chuan đặt Nguyệt Nha và Tinh Thần vào hai lỗ trên chiếc hộp đó.



Sau khi nhập vào thành công, chiếc hộp màu xám trông không rỗng chút nào không ngờ từ giữa bắt đầu lộ ra một khe hở màu xanh lam.



- Trinh Tú, nhìn kỹ đi, đây là bảo vật thần thánh mà ông trời đã ban tặng cho nhà họ Park chúng ta.



Tay Park Chuan cầm chiếc hộp, lời nói vô cùng trang trọng, rồi sau đó mới từ từ mở chiếc hộp ra…