Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1146 : Một hòn than một tấm vé

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Trương Hổ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh toát sống lưng, cúi người tiến lên trước hỏi:



- Anh Thần, anh sẽ không tức giận thực sự chứ. Việc này là do chúng tôi có mắt mà như mù, anh độ lượng hãy tha mạng cho chúng tôi.



- Là do tôi đã quá lâu rồi không ở lại Trung Hải, thời thế thay đổi quá nhanh, Hồng Kinh hội bây giờ đã muốn làm chó săn giúp kẻ khác để kiếm sống sao?



Trương Hổ khổ sở nói:



- Việc này… Cũng không đến mức đó. Mặc dù so với thời điểm của Hội trưởng Tư Đồ năm đó có kém một chút, nhưng bây giờ Triệu lão đại cũng không tệ.



- Vậy thì tại sao tên này kêu ngươi một tiếng là ngươi đã đến bám đít nịnh bợ y?



- Anh Thần à, có điều này anh không biết chứ. Bây giờ dân xã hội đen chúng tôi thực sự không bằng với những kẻ có học, dân chúng dù sao cũng là những người dân lương thiện, dân xã hội đen chúng tôi thực sự đã phạm phải một việc lớn, ai cũng không thể đảm bảo cho cho bản thân mình được, quốc gia không đoái hoài đến chúng tôi thì cũng đành.



Trương Hổ nhỏ giọng nói:



- Ông chủ Vương này là một người có vai vế lớn, chúng tôi không thể động vào được, đành nịnh bợ thôi.



Vương An nghe thấy những lời thì thầm của Trương Hổ, tỏ vẻ không vui nói:



- Trương Hổ! Chú lăn lộn chán rồi đúng không? Có tin tôi sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát đến bắt lũ đầu trâu các chú không?



Trương Hổ vừa nghe thấy liền sợ hãi, vội vàng khoát tay nói:



- Ông chủ Vương, tôi không nói xấu anh, tôi đi đây, tôi đi đây.



- Còn muốn chạy sao? Đừng hòng! Hôm nay chú không dẫn người đến cho tên cẩu tạp chủng kia dập đầu trước mặt tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát cho toàn bộ các chú đi tù.



Vương An nhếch miệng cười gằn nói:



- Chỉ cần tôi nói một câu thì đám người xã hội đen các chú sẽ chẳng có đường sống đâu.



Trương Hổ lập tức nhìn Dương Thần một cách đáng thương, vẻ cầu khẩn.



Dương Thần cười quái dị, nói:



- Đừng sợ, ngươi cứ nghe tôi, thì ngươi sẽ không sao cả.



Trương Hổ vội vàng gật đầu:



- Ai da, anh Thần, anh nói là phải làm đấy!



- Ngươi dẫn người lên đánh y đi!



- A!!!
- Yên tâm đi, người mà y muốn báo thù đầu tiên chính là tôi, vì vậy sẽ không tới lượt các người, đến lúc đó y sẽ xong đời.



Trương Hổ sửng sốt, do dự hỏi:



- Thật vậy ư? Thế lực của nhà họ Vương rất lớn. Tôi nghe nói nhà họ Vương có ảnh hưởng rất lớn ở trung ương.



- Chết tiệt, tôi nói được rồi là được rồi, cút đi.



Dương Thần không còn kiên nhẫn để giải thích thêm.



Trương Hổ không có cách nào khác, ngẫm nghĩ cũng không tìm ra cách gì khác, có thể bảo Trương lão đại gọi điện thoại liên hệ, vì thế liền dẫn người nhanh chóng rời đi.



Sau khi đám người đi hết, nhà trẻ mới yên tĩnh trở lại.



Lâm Nhược Khê kéo Lam Lam đi đến trước mặt cô giáo Hầu nói:



- Thật ngại quá, lại gây thêm phiền phức cho các cô rồi. Không biết kết quả như vậy, các cô có thể nhận không?



Cô Hầu và các cô giáo khác nào dám nói không hài lòng, đều cười gượng gật đầu. Bọn họ tận mắt nhìn thấy Lâm Nhược Khê viết tờ chi phiếu một trăm nghìn, số tiền này tương đương với số tiền lương một năm của bọn họ, người phụ nữ như vậy nhất định là một quý bà nhiều tiền.



Nhưng bọn họ không biết rằng chút tiền đó, đối với Lâm Nhược Khê không là gì cả. Nếu như đối phương đòi bồi thường một triệu thì cô cũng không có ý kiến gì.



Còn Lam Lam thì hưng phấn chạy đến trước mặt Tiểu Nhã, vui vẻ cười nói:



- Tiểu Nhã, sau này Vương Cường sẽ không ức hiếp bạn nữa, chúng ta lại có thể…



Chưa đợi Lam Lam nói xong, Tiểu Nhã dường như sợ hãi co người lại, trốn sau lưng mẹ, không dám thò đầu ra.



Lam Lam như bị điện giật, khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ đột nhiên tắt ngấm, đôi mắt đen mở to, ngạc nhiên…



Trông bộ dạng đứa nhỏ thật đáng thương, mọi người cũng ngây người ra, không khí có chút u ám.



Mẹ Tiểu Nhã gượng cười, kéo con gái đi ra:



- À, Tiểu Nhã, đừng trốn nữa, tại sao, đây là…



Nhưng Tiểu Nhã vẫn không dám thò mặt ra, dường như rất sợ nhìn thấy Lam Lam ở trước mặt.



Khuôn mặt của Lam Lam lộ rõ vẻ buồn rầu, nước mắt bắt đầu lăn xuống, khóc sụt sịt:



- Tiểu Nhã… Bạn…Bạn đừng tỏ vẻ không quan tâm đến Lam Lam như vậy… Oa…



Nghe thấy tiếng khóc, Dương Thần cũng cảm thấy mủi lòng, dường như có một khối đá lớn đè nặng trong lòng mình, kí ức đau khổ lại ùa về…