Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1149 : Mùa thu

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Có lẽ do bị áp chế lâu ngày hoặc cũng có lẽ do càng ngày cô càng trở nên dịu dàng, Dương Thần có cảm giác muốn trấn an cô ninja từng chỉ biết tới giết người này.



- Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi.



Dương Thần cười ngại ngùng, tiến lên phía trước dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng cô.



Bát Nhã như bị điện giật, đột nhiên không biết làm sao, khóe mắt hoe đỏ, hơi ươn ướt, đứng cứng ngắc ở đó.



Dương Thần giật mình, tình huống này:



- Sao vậy?



Bát Nhã vội ngẩng đầu, thẹn thùng cúi đầu thấp hơn:



- Rất xin lỗi, chủ nhân, tôi…tôi chỉ…xúc động quá thôi…



Dương Thần dở khóc dở cười:



- Điều này có gì mà cảm động, tôi phải xin lỗi cô mới đúng, cô đường đường là người đứng đầu hội Bát Kỳ, mặc dù tôi là ông chủ của cô, nhưng như vậy cũng thật thiệt thòi cho cô quá.



Bát Nhã mỉm cười lắc đầu:



- Không đâu, tôi đang hưởng thụ cuộc sống và công việc ở đây, vì các đồng nghiệp đều đối đãi với tôi như một người phụ nữ bình thường, tôi có thể cảm nhận được tấm chân tình của mọi người, cũng có thể cảm nhận được những niềm vui của những người bình thường.



- Cô có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, tôi còn lo lắng cô hận tôi, cho rằng tôi muốn chỉnh cô. Con người của tôi kì thực rất nhàn hạ, có chút thành tích cũng là do bị bức bách, cô làm việc rất chăm chỉ, tôi phải khen ngợi cô điểm này đấy, ít nhất là công việc ở công ty, tôi không có cô thì không được.



Dương Thần cười hà hà, nói.



Bát Nhã nhìn Dương Thần, nói một yếu ớt:



- Chủ nhân…anh thật tốt…



Dương Thần giật nảy mình, ánh mắt cô sao lại như thiếu nữ xuân thì như vậy chứ:



- Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không tôi sẽ thấy rất ngại.



Bát Nhã gương mặt hơi ửng hồng, hé môi:



- Từ nhỏ tới lớn chưa từng có ai đối xử với tôi dịu dàng như vậy…Từ sau khi gặp được chủ nhân, tôi mới bắt đầu cảm nhận được niềm vui trong cuộc sống.



- Được rồi, được rồi, tôi thấy nổi hết da gà rồi!



Dương Thần cười một cách kì quái nói:



- Cô muốn hoàn toàn trở thành một cô gái trí thức thành phố sao, vậy tôi phải đổi người đứng đầu hội Bát Kỳ rồi, tôi không muốn hội Bát Kỳ biến thành một công ty chính đạo đâu.



Bát Nhã lắc đầu:




- Đúng rồi, sao không nhìn thấy Vương Khiết?



Dương Thần không thấy trợ lí khác của mình.



Triệu Đằng mặt đỏ lên:



- Vương Khiết…cô ấy có bầu rồi, đang ở nhà.



Dương Thần vẻ mặt kì lạ, không kìm được cười:



- Chẳng lẽ hai người…



Triệu Đằng cười, nói:



- Hà hà, thời gian Giám đốc Dương không ở đây, chúng tôi đã về quê làm đám cưới…nếu không bụng của Vương Khiết lớn rồi, chưa kết hôn sẽ rất khó nói.



Dương Thần chậc chậc cảm thán, những thứ xung quanh mình đã thay đổi rất nhiều, chạy qua chạy lại, không chú ý tới, chỉ có thể chúc mừng Triệu Đằng, đồng thời bảo đảm rằng sẽ có thưởng cho hai vợ chồng vào cuối năm.



So với việc hắn đi trên con đường tu luyện, tương lai cuộc sống như một người bình thường, đối với Dương Thần mà nói gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời.



...



Yến Kinh, Ninh phủ.



Ninh Quang Diệu khó có thời gian nhàn rỗi ngồi ở nhà đọc báo, uống trà, đang ngồi trên ghế trong thư phòng, bàn tay gõ nhẹ bàn, mày hơi nhíu lại, dường như đang cân nhắc gì đó.



Một người nhà họ Ninh đứng ở cửa thư phòng, báo cáo gì đó sau đấy yên lặng rút lui.



Ở bên cạnh chiếc ghế trong thư phòng có hai người mặc quần áo cổ xưa một màu xanh đen, một màu trắng.



Hai người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng vẻ mặt lại kiêu căng, giống như trong thư phòng này bọn họ mới là chủ nhân.



- Tìm lâu như vậy rồi vẫn không thấy tung tích gì của Ninh Quốc Đống, Ninh Quang Diệu, ông nuôi bọn này đúng là giá áo túi cơm, toàn một lũ rác rưởi.



Người mặc áo xanh đen nói.



Ninh Quang Diệu cười khổ:



- Trưởng lão Ninh Tâm nói đúng, tôi nhất định sẽ tìm lúc chỉnh đốn lại bọn chúng.



Ninh Tâm hừ lạnh:



- Tứ Gia dặn ta và Ninh Đức chăm sóc cho ông, mặt khác cũng muốn xem xem liệu ông có thể chống đỡ được gia tộc này hay không.



Nếu ông vẫn không thể tìm thấy Ninh Quôc Đống, vậy không cần phải nghĩ cách kéo dài hương hỏa, chúng ta sẽ bồi dưỡng một người mới có khả năng kế tục Ninh gia.