Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 117 : Gà mờ và Chị

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Nếu không phải Đường Đường dẫn Dương Thần đến đây, ước chừng cả đời hắn cũng không biết, hóa ra trên thế giới này còn có người dựa vào trò chơi làm nghề nghiệp cho mình —— đương nhiên mình tuyệt đối không phải loại lãnh đạo nhỏ trò chơi đổi nghề giữa chừng, người ta là tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử thuộc vận động viên cấp quốc gia, nói ngắn gọn, chính là dựa vào các trò tương đối thịnh hành tiến hành thi đấu, bình thường đại biểu các câu lạc bộ xuất chiến, đại diện đội quốc gia thi đấu cấp quốc tế.



Dương Thần biết các loại thể dục vận động sôi động như bóng đá, bóng rổ có số đông như vậy, không ngờ đến chơi trò chơi cũng có!



Trong trung tâm thi đấu thể thao điện tử Trung Hải, đương nhiên lệ thuộc đội thi đấu thể thao điện tử của thành phố Trung Hải, thiết kế tiền vệ, trong cung thi đấu thể thao cảm giác trên dưới nhiều tầng cấp độ đầy đủ cả, sân huấn luyện thi đấu được chia cắt thành các khu, nhưng được dùng trong này không phải là loại bóng, đạo cụ vận động gì, mà là một loạt máy tính chức năng mạnh.



Trong khu thi đấu những người trẻ tuổi tới lui không ngừng, phần lớn thoạt nhìn khoảng xấp xỉ hai mươi tuổi, thậm chí mười lăm mười sáu tuổi, tràn đầy sức sống không nói, đến cách nói năng, cử chỉ cũng có vẻ thành thục hơn người bình thường nhiều.



Bên trong khu thi đấu khác, là một loạt các tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử đang bấm lia lịa chuột và bàn phím, Dương Thần vốn nhìn không hiểu bọ họ đang chơi cái gì——bởi vì thấy chỉ cần bấm chuột lia lịa.



- Cháu nói tất cả việc của những người này là chơi trò chơi?



Vừa đi, Dương Thần nhìn xung quanh có vẻ không tin, trên đời này thật có chuyện tốt như vậy sao, vừa chơi trò chơi vừa lấy được tiền.



Đường Đường nhìn Dương Thần có chút coi thường:



- Chú thật lạc hậu, thi đấu thể thao điện tử mấy năm trước đã trở thành môn thi đấu thể thao chuyên nghiệp được các nước trên thế giới cho phép rồi. Những người này chú đừng thấy mới mười sáu, mười bảy tuổi, thấp nhất cũng là vận động viên cấp hai quốc gia, có những người còn vào đội quốc gia, vào trong vòng thi đấu thể thao điện tử tiếng tăm rất lớn đó.



- Nghề này tốt, chú muốn đổi rồi.



Dương Thần ngưỡng mộ nói, trong lòng thì nghĩ, không biết “ Tinh mắt” có tuyển thủ chuyên nghiệp như vừa nói không.



Đường Đường không biết suy nghĩ của Dương Thần, nếu biết, nhất định hộc máu chết, giải thích:



- Chú đừng cho rằng làm tuyển thủ chuyện nghiệp đơn giản như vậy, chỉ nói đội thi đấu trong trung tâm này, dù sau lưng đều có tài lực của một vài công ty ủng hộ, nhưng so với hạng mục thể thao hấp dẫn khác chắc chắn không thể với tới, hằng năm có đầu tư vốn lên tới trăm vạn thì tuyệt rồi, đưa tiền lương cho mỗi thành viên trong đội một phần, thực ra tiền mỗi người cầm vốn không cao bằng lãnh đạo công ty bình thường. Thực sự có thể cầm món tiền lớn, vẫn là những tuyển thủ giỏi nhất, lương cao không nói, phát ngôn quảng cáo, giải thưởng thi đấu thu nhập mỗi năm tăng thêm mấy trăm vạn cũng có, nhưng tuyệt đại đa số tuyển thủ, đều chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày mà thôi.



Dương Thần giật mình, cảm tình là bộ môn ít được quan tâm, Dương Thần nghĩ đến những phúc lợi đãi ngộ ở Quốc Tế Ngọc Lôi và liên quan đến quân đoàn chị em muôn màu nghìn sắc, vội vã xua tan ý niệm trong đầu, hỏi:



- Cháu dẫn chú đi đâu?



Đường Đường cười hì hì đáp:



- Chú còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, còn có ai tại đó không?



Dương Thần nghĩ một chút, nói:



- Cháu nói đến hai đứa bạn cùng lớp? Hai đứa nhóc kia làm sao không thấy chúng sau đó nữa?



- Không phải bọn nó!



Đường Đường giận dữ nói:



- Hai thằng oắt đó vô vị lắm, cháu sớm đã đá chúng, không dẫn tụi nó đi chơi nữa, cháu nói là anh Viên Dã, chính là anh mang theo vệ sĩ kia.



Dương Thần mới nhớ ra:



- Là cậu bé lái chiếc Audi R8 đó à? Nó sao rồi?



- Anh Viên Dã là ông chủ của đội tranh bá ma thú Trung Hải, và cũng là đội trưởng.



Đường Đường có phần đắc ý nói.
- Xin lỗi, chính là tôi quá hăng hái, thế có thể xin anh Dương nói cho tôi cách liên hệ, tôi hi vọng sau này có cơ hội có thể tìm anh Dương để rèn luyện, chỉ có đánh với cao thủ mới có thể không ngừng tiến bộ.



Vậy tất nhiên không thành vấn đề, Dương Thần còn muốn sau này tìm người đánh chơi mà, thế là dễ chịu viết số MSN của công ty cấp và số điện thoại của mình cho Viên Dã.



Chính lúc này, điện thoại của Đường Đường đột nhiên reo lên, cô nhìn dãy số, trong lòng tràn đầy ai oán nghe máy…



- A lô, chị lại như thế nào nữa…Được rồi, biết rồi, em không lêu lổng, em đang chơi ở chỗ anh Viên Dã…Được rồi, được rồi, em về ngay đây…



Đường Đường nói chuyện điện thoại xong mặt mày ủ rũ, bất đắc dĩ nhìn Dương Thần cười nói:



- Chú, cháu phải về nhà rồi, nếu không bà chị cháu sẽ nổi cơn tam bành, chú đưa cháu về trước đi.



Dương Thần nhìn đồng hồ trên tường, không ngờ đã gần năm giờ chiều rồi, quả thực cũng nên về nhà, thế là đứng dậy tạm biệt Viên Dã.



Viên Dã có chút tiếc nuối không thể cùng Dương Thần đánh mấy ván, nhưng phần nhiều là khó chịu Đường Đường không ngờ muốn Dương Thần đưa về mà không phải là anh ta.



Dương Thần thừa lúc Đường Đường không chú ý, giơ tay khẽ vỗ vào vai Viên Dã, nói nhỏ:



- Không cần hiểu lầm, ta là chú của cô bé, không có khả năng đó đâu, cố lên nhé!



Viên Dã bị nhìn thấu tâm sự, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn nhìn Dương Thần gật đầu cảm kích.



Vẫn tiễn ra đến bên ngoài khu thi đấu thể thao, Viên Dã không quên dặn đi dặn lại Dương Thần liên lạc nhiều, tất nhiên chân thành đối đãi Dương Thần như bạn chí cốt, có lẽ trong cách nhìn của Viên Dã, có thể cùng đánh ma thú, đã xem là bạn tốt.



Làm nghề nào thì yêu nghề đó, Viên Dã đã thực sự yêu quý nghề này rồi.



Ngồi vào trong xe, Dương Thần mới chợt nhớ ra một chuyện, nghi ngờ hỏi Đường Đường:



- Lần trước chẳng phải cháu nói cháu là trẻ sinh ra từ ống nghiệm sao? Làm sao còn có một người chị? Mẹ cháu chẳng lẽ hai lần sinh con từ ống nghiệm sao?



Đường Đường bật cười:



- Người chị mà cháu nói chính là mẹ cháu ạ.



- Mẹ cháu?



Dương Thần mơ hồ rồi.



- Đúng thế.



Đường Đường gương mặt lộ chút bướng bỉnh, chút đắc ý nói:



- Khi mẹ sinh cháu ra còn rất trẻ, cho nên lúc đó khi hai mẹ con ra ngoài, mẹ nhất định bắt cháu không được gọi bà bằng mẹ, phải gọi là chị, sợ mọi người nhìn già. Tuy rằng cháu lúc ấy còn nhỏ, nhưng đã rất tức giận, bà rõ ràng là mẹ cháu, tại sao cương quyết muốn cháu gọi là chị? Chẳng lẽ cháu không thể có mẹ sao? Cho nên đợi sau khi cháu lớn lên hiểu chuyện rồi, thì cháu cứ gọi bà là chị, chị suốt. Sau đó, cuối cùng bà cũng phát hiện vấn đề bất thường rồi, thì muốn cháu đổi lại gọi mẹ, nhưng cháu lại không gọi, cháu luôn gọi chị, bà cũng rất đau đầu về chuyện này!



Dương Thần khẽ nhếch miệng, nhìn cô gái đầy vẻ hạnh phúc bên cạnh, đột nhiên có chút ngưỡng mộ sự ấm áp vô cùng của hai mẹ con trẻ tuổi dở hơi này…



Có mẹ kì thật là chuyện rất hạnh phúc sao?



Dương Thần nghĩ thầm.