Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1181 : Xúc xích

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Dương Công Minh thản nhiên cười cười:



- Có việc gì cứ nói thẳng, giọng nói của con có vẻ rất bất ổn.



Quách Tuyết Hoa "Ừ" một tiếng, sắp xếp lại suy nghĩ, mới kể lại chuyện xảy ra sáng sớm hôm nay, bao gồm cả chuyện hợp đồng hôn nhân của Dương Thần và Lâm Nhược Khê.



Nghe xong những lời này, Dương Công Minh ngồi trên ghế, nhưng không nói gì, trầm ngâm một hồi.



- Cha.



Quách Tuyết Hoa nhịn không được nói:



- Chuyện này, con nghĩ thế nào cũng cảm thấy quá đáng, chúng con coi hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng như vậy, đặc biệt là chuyện hôn nhân của Dương gia, sao có thể làm như vậy chứ, hôn nhân đâu phải trò đùa.



- Chuyện này có gì sao, không phải đã công khai rồi sao. Chỉ là người nhà chúng ta biết thôi. Hơn nữa, hợp đồng hôn nhân cũng không có lợi ích pháp luật, giấy kết hôn của chúng, hôn lễ của chúng mới là ván đã đóng thuyền.



Hơn nữa, Nhược Khê chẳng phải đã ra ngoài ở rồi sao? Chuyện này cũng không phải chuyện gì to lớn lắm.



- Cha, nhưng…nhưng vấn đề là thái độ của Nhược Khê, con thì không quan trọng, nhưng con không muốn Dương Thần bị đối xử như vậy, con đau lòng lắm…



Dương Công Minh thở dài:



- Dương Thần, nghĩ thế nào…



- Nó còn có thể nghĩ thế nào được chứ, nó bảo là qua hai ngày nữa thì đi cầu xin Nhược Khê tha thứ. Con thực sự không hiểu nổi, những việc khác mà đứa trẻ này làm đều rất thẳng thừng, sao cứ gặp phải chuyện liên quan đến phụ nữ, đừng nói còn là những người phụ nữ thích nó, con gái ở Yến Kinh nhiều vô kể, sao cứ phải giữ mãi một cái cây chứ.



Quách Tuyết Hoa phàn nàn nói.



Dương Công Minh cười lớn vài tiếng:



- Đây là chuyện tốt, chứng tỏ nó có lòng kiên trì của nó, nó đã ở nước ngoài hơn 20 năm, tất cả đều là gió tanh mưa máu, trong máu của nó có quá nhiều ác khí.



Đại khai đại hợp, chuyên quyền độc đoán, đúng là bản tính đàn ông, nhưng đối với chuyện gia đình, đối với những người đời sau đều không tốt đẹp gì, nhược điểm của nó chính là không thể bỏ rơi phụ nữ, mà đó cũng là mấu chốt vấn đề để nó trưởng thành hơn.



- Cha, như vậy là ý gì?



Quách Tuyết Hoa có chút nghi hoặc.



- Con có thể đặt mình vào đó mà nghĩ, lúc đầu, Phá Quân làm những chuyện khiến con thất vọng, con chẳng phải vẫn không bỏ nó được sao? Tình cảm vợ chồng đã có, không thể nói dứt là dứt được.



Thanh niên cãi nhau, phân ly là chuyện bình thường. Con là người bề trên, mặc dù là mẹ, là mẹ chồng của chúng, nhưng con cũng không thể thiên vị như vậy được.



Nhược Khê từ nhỏ đã không có mẹ, lại thiếu tình thương của cha, đối với chuyện mẹ chồng nàng dâu, nó không có nhiều, con phải quan tâm nó nhiều hơn, thông cảm cho nó nhiều hơn, hoàn cảnh gia đình nó khiến tính tình nó kỳ lạ như vậy, nhưng trái tim thì rất lương thiện.



Nhược Khê là một đứa trẻ ngoài việc xuất thân không rõ ràng ra thì những điều kiện khác chẳng phải đều làm con rất thỏa mãn đó sao, hơn nữa, những người phụ nữ khác mặc dù có thể thương yêu Dương Thần, nhưng chưa chắc đã quản được nó.




Lam Lam lè lưỡi, làm mặt quỷ, nhưng vẫn nhảy cẫng lên ở độ cao ba thước, phắt cái lên đùi Dương Thần.



Nhảy lên và hạ xuống từ độ cao này, những đứa bé gái bình thường sẽ không có khả năng làm được.



Dương Thần nâng bụng nhỏ nhỏ của Lam Lam lên, xoa xoa bắt thịt chân tay, cảm giác thật là dễ chịu.



- Cha, mẹ vẫn chưa về sao?



Lam Lam hỏi.



- Ừm…



Dương Thần nghĩ ngợi một lúc, nói:



- Mẹ phải ra ngoài làm một chút việc, có thể mấy ngày không về nhà.



Mẫn Quyên đứng ở một bên, khẽ thở dài một tiếng, cô đã biết được chuyện gì đã xảy ra từ vú Vương, nhưng một mình cô cũng không thể quản được việc này, chỉ phụ trách việc chăm sóc cho Lam Lam.



Trong mắt Lam Lam lộ ra vẻ phức tạp của một đứa nhỏ:



- Có phải Lam Lam không ngoan, vì vậy mẹ không cần Lam Lam nữa…



- Con gái ngốc nghếch, nghĩ gì thế, Lam Lam ngoan như vậy, lại nghe lời như vậy, sao mẹ có thể không cần Lam Lam được chứ.



Dương Thần cười nói.



Lam Lam chu môi nói:



- Trước kia mẹ cũng nó đi một nơi rất xa, nhưng mãi mà không về, bây giờ Lam Lam tìm được mẹ rồi, không thể để mẹ đi lần nữa đâu.



Lòng dạ Dương Thần như bị cào xé, đau đớn, ánh mắt đầy mong chờ của đứa nhỏ khiến hắn rạn nứt trái tim.



- Sẽ không có chuyện đó đâu. Cha đảm bảo, mẹ chỉ đi một vài ngày, rồi sẽ lại trở về thăm Lam Lam mà.



Dương Thần giơ ngón tay út ra:



- Nào, chúng ta ngoắc tay với nhau, một trăm năm cũng không thay đổi.



Lúc này Lam Lam mới vui vẻ ra mặt, móc ngoéo với Dương Thần, sau đó hôn lên miệng Dương Thần một cái.



Đứa nhỏ đau lòng rất nhanh, vui cũng rất nhanh, lập tức bắt đầu ăn xúc xích, còn lẩm bẩm vài bài hát học ở nhà trẻ.



Dương Thần sờ sờ khuôn mặt đầy dầu mỡ của đứa nhỏ, dở khóc dở cười.