Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1190 : Mũi chị nhạy thật

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Dương Thần lặng lẽ hít một hơi dài, ngẩng đầu, nhíu mày lại, nói:



- Vú Vương, bà thấy đấy…trong khoảng thời gian ngắn này Nhược Khê sẽ không trở về đâu…



Vú Vương kinh ngạc há hốc mồm:



- Câu này…đã xảy ra chuyện gì sao?



Dương Thần cũng không giấu diếm, đem chuyện buổi sáng ngày hôm qua tìm Nhược Khê thì bị bỏ rơi, buổi sáng hôm nay vì chuyện thức ăn sáng mà cũng cãi nhau thuật lại một lượt.



- Vú Vương, tôi thực sự không nghĩ ra cách gì, tôi thực sự nghĩ không thông được, tôi chỉ đơn thuần nhớ cô ấy, muốn mang cho cô ấy chút đồ ăn sáng, đi đến hành lang thì gặp Hồng Yến, cũng không phải là chuyện mà tôi có thể tự mình điều khiển được.



Tôi không thể gặp người ta, thì quay đầu bước đi sao? Tôi vì ai mà đi. Nhược Khê, trong lòng cô ấy nhất định rất rõ, nhưng tại sao cứ phải như vậy với tôi?



Dương Thần buồn rầu nói, An Tâm ở một bên và Tiêu Chỉ Tình lộ vẻ phức tạp, hiểu được cảm giác nhưng không thể nói thành lời.



Vú Vương yên lặng trầm tư một hồi, dịu dàng nói:



- Cậu chủ, tôi biết đối xử với cậu như vậy, trong lòng cậu rất oán giận, nhưng cũng như cậu nói, trong lòng tiểu thư nhất định cũng rất hiểu, ý của cậu đối với cô ấy là ý tốt.



Nhưng đôi khi người phụ nữ suy nghĩ một việc gì đó, không phải họ suy nghĩ việc đó đúng hay sai, trách nhiệm thuộc ai, những thứ này thực sự chỉ là thứ yếu…



Dương Thần lúng ta lúng túng hỏi ngược lại:



- Vậy phải nghĩ đến cái gì?



- Thái độ.



Vú Vương nói.



- Thái độ?



- Đúng vậy, thứ mà phụ nữ càng để ý hơn chính là thái độ của người đàn ông đối với họ.



Vú Vương cười nói:



- Có thể có chút khoa trương, nhưng tôi cảm thấy tiểu thư tức giận với thiếu gia như vậy, rất là vô lý. Mặc dù cô ấy sai một phần, nhưng thái độ của thiếu gia với cô ấy cũng là một phần trách nhiệm.



Ví dụ như, mặc dù thiếu gia đi xin lỗi cô ấy, nhưng không nói với cô ấy một tiếng, mà đến thẳng nhà, sau đó tự cho rằng như thế tiểu thư nhất định sẽ nguôi giận, ngoan ngoãn trở về, cậu làm tiểu thư cảm thấy trong lòng khó chịu.



Cũng như tính tình từ nhỏ đến lớn, tiểu thư đặc biệt thích sĩ diện, thực ra nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại như đậu hũ, cậu chủ chỉ cần biết thái độ đúng mực, khách khí, thì tiểu thư nhất định sẽ không kháng cự nhiều.



Cũng như buổi sáng hôm nay, cậu chủ chỉ cần cười hi hi, đừng cứng đầu mà đối chất, biện giải với cô ấy thì tiểu thư cũng sẽ bớt giận hơn, trong lòng cô ấy thực sự hiểu nhầm cậu chủ mua bữa ăn sáng này đến cho trợ lý Triệu sao?



Dương Thần chỉ cảm thấy đột nhiên hiểu ra, giống như…sự thật đúng là như vậy. Mình thực sự đã quá lời một chút, cảm thấy Lâm Nhược Khê tức giận, chỉ cần nũng nịu một chút là cô ấy sẽ đổi ý để trở về. Mặc dù thành khẩn xin lỗi cũng không sao, cảm thấy rất hợp lẽ.



- Có lý…




Lâm Nhược Khê đang vùi đầu bên bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính đang đầy rẫy những số liệu, hoàn toàn không để ý gì bên ngoài.



Sau khi mở cửa, Triệu Hồng Yến đi tới, mỉm cười nói:



- Tổng giám đốc Lâm, cô An đến đây, nói là có việc muốn gặp cô.



- Tiểu thư An? Tiểu thư An nào? Hôm nay tôi có hẹn trước với khách hàng sao?



Lâm Nhược Khê nghi ngờ, cuối cùng cũng quay đầu lại.



Triệu Hồng Yến lắc đầu:



- Là tiểu thư An Tâm của tập đoàn An Thị, cô ấy…



- Không gặp!



Lâm Nhược Khê dứt khoát cắt đứt lời của Triệu Hồng Yến, lạnh lùng nói.



Triệu Hồng Yến kinh ngạc đứng ở đằng kia, đang muốn gật đầu:



- Ồ, vâng.



Nhưng vào lúc này, An Tâm xách một chiếc túi nilong đột nhiên xông vào.



- Tinh tinh tinh! Chị Nhược Khê! Là em mà. Tại sao có thể không gặp em chứ. Em mang thứ này đến thăm chị nè.



An Tâm cười hì hì chạy vào văn phòng, Triệu Hồng Yến muốn ngăn cũng không ngăn được.



- Oa, chị Nhược Khê à, văn phòng của chị rộng thật. Một mình chị ở đây mà không cảm thấy trống trải sao, có muốn em mua chút hoa cỏ gì đó giúp chị trang trí không?



An Tâm rất tự nhiên ngồi lên ghế sôpha, há mồm nói liến thoắng.



Lâm Nhược Khê nhíu mày, người đã bước vào thì không thể đuổi ra. Ra hiệu cho Triệu Hồng Yến, lặng lẽ ra ngoài và đóng cửa lại.



Sắp xếp lại giấy tờ trên bàn làm việc, Lâm Nhược Khê mới bước đến bên ghế sôpha, đang định hỏi, thì liếc mắt về phía chiếc túi của An Tâm đặt trên bàn trà, nuốt cái ực.



- Viên gạo nếp?



- A…. Chị Nhược Khê, mũi chị nhạy thật, không mở ra mà cũng có thể ngửi được mùi của viên gạo nếp.



An Tâm giật mình nói.



Lâm Nhược Khê trợn mắt:



- Ngu ngốc, trên bao bì có viết mà.