Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1192 : Buồn nôn chết mất

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


- Cần cô cái gì?



Lâm Nhược Khê bị bộ dạng của An Tâm làm cho kinh ngạc



An Tâm vẻ mặt nghiêm túc nói:



- Chị Nhược Khê, mặc dù em thừa nhận...là em có lỗi với chị, nhưng em thật sự không phải loại phụ nữ chuyên đi dụ dỗ đàn ông...Nếu chị bảo em dùng sắc đẹp để có được hạng mục đó, em tuyệt đối sẽ không làm.



Em cảm thấy,cho dù chị có không thích em thế nào đi nữa, cho dù em ngốc hơn chị, thì chị cũng không thể coi em là con ngốc như vậy...



Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng hiểu, sau khi tỉnh táo lại, bình tĩnh thấp giọng mắng vài câu.



- Đầu óc cô có vấn đề hay sao mà có suy nghĩ đấy? Tôi nói gì sao! Hơn nữa, cô cho rằng cô đi bán nhan sắc là có thể làm được việc sao? Cô cũng quá ngây thơ rồi!



An Tâm ngây ra mộ hồi lâu,hai má đỏ hồng, ấp úng nói:



- Vậy, cái kia là có ý gì?



Lâm Nhược Khê thở dài.



- Ý của tôi là để cô tự mình nghĩ xem cô có thể cho anh ta điều kiện gì.



An Tâm “ ồ” một tiếng, tỉ mỉ suy nghĩ một lát,lắc đầu.



- Em nghĩ, điều kiện em có thể cho anh ta cũng tương đương với điều kiện mà bây giờ anh ta đã có được, đây có thể là hạng mục hơn hai tỉ, anh ta vừa khởi công hạng mục là có thể trở thành tỉ phú rồi, còn có vị trí Phó tổng giám đốc Thường vụ, thật không thể cho thêm được nữa, bằng không khác gì để anh ta làm Chủ tịch Hội đồng quản trị rồi



Lâm Nhược Khê sớm đã đoán được nên cũng không cảm thấy kì quái, lại nói tiếp:



- Vậy cô đã từng cho người liên hệ với anh ta chưa, hỏi anh ta xem anh ta cần điều kiện như thế nào mới đồng ý quay về An Thị?



- Cái này thì không có, đây căn bản không có cách nào nói chuyện, đến nói chuyện hợp tác bọn họ còn không đồng ý, một chọi một, chúng ta quả thực không thể cho thêm được nữa.



An Tâm bất đắc dĩ nói.



Lâm Nhược Khê gật gật đầu.



- Nếu như vậy thì cô hãy cử người liên hệ thử xem,trực tiếp tìm người phụ trách kia, đi thẳng vào vấn đề hỏi anh ta xem cần điều kiện gì mới đồng ý quay về An Thị.



- Vậy anh ta không phải là lời lớn rồi sao?



- Hãy nghe tôi nói hết.



Lâm Nhược Khê không vui nói.
- Vì sao?



An Tâm buồn bực.



- Bởi vì cô vừa mua lại, bọn họ đã có thể điều tra ra, sau lưng những báo chí truyền thông kia là An gia các cô, vậy bọn họ còn có thể tin báo đài sao? Cho nên, chỉ mua người,không mua công ty, hơn nữa, nơi mà mấy người đàm phán có thể rất yên tĩnh, rất bí mật, nhưng không thể là phòng kín, bởi vì nơi đó không giống nơi để người khác có thể chụp ảnh được, vậy rõ ràng là có người cố ý sắp đặt, không được tự nhiên.



Lâm Nhược Khê nhắc nhở.



An Tâm hít sâu một hơi, cổ quái nhìn Lâm Nhược Khê.



Bị như vậy nhìn chằm chằm, Lâm Nhược Khê sờ sờ mặt mình, nghi ngờ nói:



- Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ mặt tôi có gì sao?



- Không phải...



An Tâm lắc đầu, cảm thán mà nói:



- Em đang nghĩ, may mà chúng ta cùng làm trong ngành khách sạn ẩm thực đấy, nếu như em buôn quần áo thì công ty nhà em đã sớm bị chị mua rồi...Chị nghĩ quá chu toàn rồi, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy...



Lâm Nhược Khê không cho là đúng.



- Tôi nghĩ cô sẽ nói tôi độc địa chứ, kỳ thực cũng không phải kế hoạch rất cao thâm, chỉ là chút thủ đoạn mà thôi, chủ yếu là người đó dễ đối phó, khuyết điểm quá rõ ràng rồi.



An Tâm ôn nhu cười cười, lại giang hai cánh tay ôm lấy Lâm Nhược Khê.



- Cảm ơn chị Nhược Khê, em biết mặc dù chị vẫn thường ức hiếp em nhưng trong lòng chị vẫn rất thương em...



Lâm Nhược Khê nhanh chóng ôm lấy vòng eo mềm mại của An Tâm đầy ra.



- Buồn nôn chết đi được, từ sau không được phép ôm tôi, càng không được phép hôn tôi.



An Tâm lè lưỡi, hiển nhiên không cho là quan trọng.



Sau khi bàn bạc tỉ mỉ về quá trình thực hiện kế hoạch xong, An Tâm bước chân nhẹ nhàng đem làn gió thơm mát rời khỏi phòng làm việc.



Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng thở ra, nói thật, độ tuổi của An Tâm cũng không ít hơn mình là mấy, nhưng lại luôn cảm thấy cô ta giống như một đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành vậy, có chút khiến người khác nổi da gà nhưng cũng rất sảng khoái.



Bản thân giúp đỡ An Tâm, giúp tình nhân của tên vô lại kia lại vẫn cảm thấy vui vẻ, mình rốt cuộc thật sự coi An Tâm là em gái hay là...thật sự coi tình nhân đó là người của mình sao?



Quay đầu lại, nhìn hai hộp gạo nếp viên,trong mắt Lâm Nhược Khê lộ ra một vài suy nghĩ phức tạp.