Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1195 : Thân vương
Ngày đăng: 14:14 19/04/20
Một ông già mặc áo sơ mi màu xám, nhìn không ra ông ta đã bao nhiêu tuổi rồi, khuôn mặt hài hòa, nhìn thế nào cũng không giống với người của Viêm Hoàng Thiết Lữ.
Nhưng người này chính là người mà Dương Thần đã không gặp cách đây rất lâu rồi.
Ông ta là một trong 8 lão nhân, sau khi Lâm Chí Quốc rời đi, vẫn trụ lại ở Yến Kinh cố gắng sốc lại nhà họ Lâm đang trên bờ vực thẳm.
Dương Thần đoán rằng, nếu như Viêm Đoàn Thiết Lữ không đủ người thì cũng không dám làm phiền đến ông già này.
- Dương thiếu gia quả đúng là tiến bộ rất nhanh, từ xưa đến nay cũng không có ai bì kịp.
Ông già áo xám cười ha hả nói.
Dương Thần cảm thấy nghi ngờ, nhíu nhíu mi nói:
- Kỳ lạ thật, sao tôi không thể nhìn ra được tu vi của ông?
Người đàn ông áo xám này không giống với ông ta của trước đây, nhưng Dương Thần không thể nào diễn tả được cảm giác cổ quái đó, chỉ cảm thấy không thể nào nhìn thấu được ông ta.
Người đàn ông áo xám thản nhiên cười:
- Già rồi, khó tránh khỏi có chút cảm ngộ, nên chẳng có gì kỳ quái cả. Tu vi là một chuyện, khó tránh khỏi có nhiều cách giải thích khác nhau, giấu đi tu vi của mình cũng không phải là chuyện gì khó.
Dương Thần gật đầu, câu này cũng có lý, nhưng cũng cần phải nghiên cứu rất nhiều
- Muốn đánh bọn người của Thạch Trung Kiếm, thì mau đuổi theo đi, tôi còn phải về nhà ăn cơm.
Nói rồi Dương Thần kéo tay Tiêu Chỉ Tình vào nhà, bỗng nhiên người đàn ông áo xám gọi giật lại.
- Dương thiếu gia, cậu không hiếu kỳ chuyện người của Thạch Trung Kiếm sao, tại sao lại vội vội vàng vàng rời đi như vậy, bây giờ phải đi xử lí chuyện gì sao?
- Chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi đâu, chỉ cần không gây chuyện ở nhà tôi là được rồi.
Dương Thần tỏ vẻ bất cần nói.
Người đàn ông áo xám thấp giọng cười nói:
- Cách đây 10 phút có tin rằng, nói là thân vương Udinese của tộc Bruch – Tam đại Huyết tộc của Camarilla, đã dùng Ma huyết dò xét thuật của Huyết tộc để tìm ra vị trí của chiếc thắt lưng thôi miên, bây giờ đang dẫn người đến tìm rồi.
- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, nói những câu vô nghĩa này với tôi làm gì.
- Pằng!!!
Cánh cửa chống trộm mỏng manh giống như một tờ giấy, bị tách ra làm hai trước lực tấn công của người đàn ông này!
Lâm Nhược Khê vô cùng kinh ngạc, vội vàng chạy đi, hoảng hốt nhìn đám người kỳ quái xông vào nhà mình.
Người đàn ông tóc bạc thản nhiên liếc nhìn Lâm Nhược Khê một cái, khi thấy phần cổ trắng mịn của Lâm Nhược Khê, ánh mắt hơi dừng lại, hiện lên vẻ ham muốn.
- Các người... các người là ai!?
Lâm Nhược Khê cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Không kẻ nào trả lời, người đàn ông tóc bạc dùng thứ tiếng Anh bản xứ nói:
- Bao vây căn phòng này lại, phải lật tung từng thước đất lên cho ta! Mau!
- Vâng!!
Một đám người áo đen xông vào như cơn lốc xoáy, cả căn phòng là những bóng đen di động!
Lâm Nhược Khê tận mắt chứng kiến ngôi nhà của mình bị xới tung hết lên, tức giận đến mức mặt cắt không còn giọt máu, nhưng chỉ dám nghiến răng mà không dám lên tiếng.
Đúng lúc này từ bên ngoài vọng đến tiếng cười quái dị, vô số những cái bóng giống như thây ma bước vào trong phòng.
Dẫn đầu là một tên đàn ông có mái tóc đen dài, buộc đuôi ngựa, khuôn mặt tuấn tú, thoạt nhìn cũng chỉ tầm hai mươi ba mươi tuổi là cùng, trên người mặc một bộ quần áo được trang trí bởi những hoa văn rất quý phái.
- Udinese cảm ơn anh đã dùng ma huyết dò xét thuật để kiểm tra giúp tôi, nhưng những chuyện còn lại để chúng tôi tự lo liệu là được rồi
Người đàn ông này nói giọng trêu tức.
Người đàn ông có mái tóc bạc dường như cũng không cảm thấy kỳ quái
- Mũi thính như mũi chó, Hein sao các anh lại rồng rắn kéo nhau tới đây? Raffaello đâu?
Hein cười giọng trầm ấm nói:
- Đối phó với mấy tên rác rưởi như các người đâu cần Raffaello phải ra mặt, chiếc thắt lưng thôi miên, đương nhiên là phải thuộc về bọn ta rồi!