Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1200 : Thiên Sơn

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Sau khi eo của Lâm Nhược Khê bị thương đã chảy rất nhiều máu, vì vết thương bị rách nên cũng có rất nhiều máu ứ đọng.



Vì vậy mà khiến cho mỗi động tác của cô đều không dễ dàng.



Thấy Dương Thần xoay người lại, Lâm Nhược Khê không lên tiếng, chỉ im lặng đứng thẳng người.



- Nơi này… đã không thể sống được nữa rồi!



Im lặng hồi lâu, cuối cùng Dương Thần cũng lên tiếng bằng giọng trầm trầm.



- Vâng.



Cả tòa nhà to lớn đã bị trận chiến ban nãy hủy hoại nham nhở, còn tệ hơn cả mức bị san thành bình địa, hơn nữa bốn bên đều là xác người và máu tươi chảy lênh láng thành sông.



- Em đừng vội động đậy, để anh chữa vết thương cho em trước đã…



Dương Thần giơ tay ra, định đỡ lấy cô gái, nhưng vừa mới giơ tay thì đã thấy có chút run rẩy.



Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần cứ đứng đơ một chỗ, biểu hiện không giận dữ, cũng không phẫn nộ, mà là… có chút mơ hồ hoảng loạn.



- Anh bị sao vậy… Tay anh đang run lên kìa.



Lâm Nhược Khê bất chấp vết thương trên người, không kìm nổi bèn quan tâm hỏi han.



Dương Thần cúi thấp đầu, trong mắt dường như hơi ướt, không muốn để cô gái nhìn thấy.



Nhưng Lâm Nhược Khê lại nhìn thấy rõ ràng tất cả, sau sự ngạc nhiên, cô bắt đầu cảm thấy bất an:



- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải là đang có nguy hiểm gì hay không?



Dương Thần hít một hơi, cười bằng vẻ chua xót tới cực điểm:



- Nguy hiểm… Có thể có nguy hiểm gì được nữa, còn gì có thể nguy hiểm hơn việc suýt nữa thì em sẽ chết?



Lâm Nhược Khê ngẩn người, hiểu rõ ràng tất cả.



Là vì bản thân cô vừa phải trải qua nguy hiểm, đến bây giờ Dương Thần vẫn nghĩ đến mà thấy sợ.




Cũng không bật đèn, không mở vô tuyến, chỉ ngồi yên lặng như thế, hai tay ôm đầu, chống khuỷu tay lên đầu gối, yên lặng trầm tư suy nghĩ điều gì đó.



Trong ánh sáng hiu hắt, bóng của người đàn ông dường như bị bóng tối nuốt chửng.



Lâm Nhược Khê cảm thấy khóe mắt cay cay, không biết vì sao, thậm chí hi vọng lúc này người đàn ông ấy chạy vụt lên trên này trêu đùa cô với vẻ mặt cười vui, trêu chọc cô một hai câu.



Nhìn dáng vẻ suy sụp của hắn, Lâm Nhược Khê phát hiện ra, cô không thích một Dương Thần nghiêm túc như vậy.



- Anh... không ngủ được à?



Lâm Nhược Khê cắn môi hỏi.



Dương Thần ngẩng đầu, quay lại mỉm cười, sắc mặt có chút mệt mỏi:



- Em đi nghỉ đi, anh đang nghĩ một số chuyện, anh muốn cho tâm trạng mình bình tĩnh lại.



- Có phải là anh đang giận em? Em biết tính tình em không tốt...



Lâm Nhược Khê khẽ nói.



- Đừng nghĩ nhiều, lí do là của riêng mình anh, không liên quan gì đến em đâu.



Dương Thần an ủi cô.



Lâm Nhược Khê không thể nói thêm điều gì, nhìn người đàn ông mấy lần rồi yên lặng quay người trở về phòng.



Đêm nay, hai con người ấy đều chẳng thể chìm vào giấc ngủ, mỗi người đều ôm những mối tâm tư riêng.



Cũng trong đêm này, ở dãy núi Thiên Sơn phía Tây Bắc Hoa Hạ...



Băng tuyết trắng tinh ánh lên thứ ánh sáng màu bạc như nó ngàn năm vẫn thế.



Ngoại trừ một số dân du mục Tây Tạng và số ít những người leo núi thì nơi này xa hẳn thế giới loài người, giống như một vùng cấm địa tách biệt với thế giới.



Trên một ngọn núi, đột nhiên hiện lên bóng dáng xinh đẹp của chiếc áo đạo sĩ, một đôi chân trần trắng hơn cả tuyết nhẹ nhàng đặt lên lớp băng tuyết giá lạnh.