Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1222 : Bạch kim
Ngày đăng: 14:15 19/04/20
Tuy rằng cảm thấy con người này thực sự không đứng đắn lắm, đang bàn luận về “công tích lớn lao” của hắn, tại sao chỉ quan tâm tới bản thân như một “con quỷ chết đói” mà ăn thanh long như vậy được.
Tuy nhiên khi vừa đưa đến miệng, hai người phụ nữ vẫn cắn vào miếng thanh long.
- Ăn nữa không? Hương vị không tồi.
Dương Thần hỏi.
Sắc Vi nuốt một cái, liếc mắt nhìn Dương Thần:
- Đang nói anh đó, lại còn không mau kể cho bọn em nghe, em và Ngưng Nhi đều rất thích nghe những câu chuyện về quá khứ của anh.
Dương Thần khoát tay:
- Có gì để kể đâu, cũng không phải chuyện gì vui để kể.
Thái Ngưng quay đầu hỏi Ron:
- Ngài Ron, năm đó anh quen Dương Thần như thế nào? Tại sao có thể từ Hội trưởng Mafia lại trở thành quản gia của anh ấy?
Ron vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Phu nhân, nói thật, đây cũng là điều tôi muốn hỏi Minh Vương các hạ, nhưng anh ấy cũng không chịu nói cho tôi biết.
Trên thực tế, trước chiến dịch của liên quân tam quốc xâm chiếm đảo Sicily lần đó, tôi vốn không quen Minh Vương các hạ, Mafia chúng tôi và các hạ gần như chưa từng xuất hiện cùng lúc.
Lúc đó Minh Vương các hạ đột nhiên xuất hiện, chúng tôi cũng hoảng sợ, nhưng dù như thế nào, đều là dựa vào anh ấy mới đánh lui được bộ đội tinh nhuệ của Anh quốc, theo sát là đánh tan bộ đội Italy và nước Pháp.
Hai người phụ nữ ngơ ngác nhìn nhau, các cô cũng không nhận ra, Dương Thần lại là sứ giả bảo vệ chính nghĩa…Mặc dù Mafia và chính nghĩa không có quan hệ gì.
- Ông xã, trước đây tại sao anh lại giúp đỡ ngài Ron?
Sắc Vi tò mò hỏi.
Dương Thần sờ sờ lên mũi:
- Có gì để hỏi đâu, khả năng là hôm đó anh uống say nên muốn giết người lung tung…
- Không được nói dối, khi anh nói dối anh thường thích sờ lên mũi.
Sắc Vi túm lấy cái mũi Dương Thần cười mắng.
Dương Thần bị hai người phụ nữ ngây ngô nhìn chằm chằm như vậy, nghĩ lại những năm đã qua, nói thì nói thôi, liền nói:
- Fidero, khách sạn bên đó xảy ra chuyện gì?
Ron từ phía sau nghe được chuyện gì đó liền hỏi.
Fidero cung kính quay người lại gật đầu nói:
- Vâng, thưa cha, ông chủ của khách sạn Federico nói, có người chiếm đoạt căn phòng thượng khách mà chúng ta đã đặt trước đó, còn uy hiếp nếu như dám đuổi họ đi, sẽ giết hết toàn bộ nhân viên làm việc ở khách sạn.
Khuôn mặt thường ngày tường hòa của Ron lập tức tối sầm lại:
- Ai mà to gan như vậy!
- Không rõ lắm, ông chủ khách sạn nói, là một nhóm người lạ mặc áo choàng màu trắng, đeo mặt nạ màu vàng kim, giọng nói nghe không ra là ở đâu, nhưng có mấy người muốn đến hỏi ông chủ về lính đánh thuê xuất đầu lộ diện kia, liền bị đánh cho tàn phế ngay tại chỗ rồi ném ra ngoài, thực lực dường như không phải người bình thường.
Fidero nói.
- Áo choàng màu trắng? Mặt nạ màu vàng kim?
Lông mày Ron nhăn lại, phiền não hỏi Dương Thần đang nằm nửa thân trên ghế:
- Minh Vương các hạ, trong trí nhớ của tôi, không có một đoàn lính đánh thuê nào mặc loại trang phục này, anh có biết không?
Dương Thần híp nửa mắt, miễn cưỡng nói:
- Chưa từng gặp, có thể là đoàn lính đánh thuê mới…
Ron gật đầu, nếu Dương Thần chưa từng gặp, thì chỉ có thể là đoàn lính đánh thuê mới thôi.
Thái Ngưng nhíu mi hỏi:
- Vì sao bọn họ lại muốn chiếm đoạt gian phòng của chúng ta? Là nhằm vào chúng ta sao?
Ron lắc đầu:
- Chưa chắc, Thái Ngưng phu nhân, cô không biết rằng, khách sạn Federico mà một trong những khách sạn sang trọng nhất ở Palermo, căn phòng thượng khách của họ gần như tương đương với tượng trưng của địa vị.
Những ngày gần đây, chính khách từ các nơi trên thế giới, ông trùm, và những đoàn lính đánh thuê hùng mạnh hội tụ ở đây.
Trong thời gian đại hội Caesar, nhân vật có thể vào căn phòng thượng khách của khách sạn Federico đều là vạn người chọn một đấy, tượng trưng cho sự cao quý.
Cho nên nói rằng bọn họ làm như vậy, rất có khả năng là để chứng minh cho địa vị của họ, chứng tỏ sức mạnh của bản thân với tất cả mọi người, bày tỏ không sợ dã tâm của bất cứ kẻ nào.