Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1244 : Ai thoải mái hơn
Ngày đăng: 14:15 19/04/20
Thấy bộ dạng đám người Dương Thần hoàn toàn không hiểu gì hết, Sắc Vi mới đem chuyện xảy ra vào tối hôm qua nói đơn giản một lần.
- Có phải là người nọ xấu hổ, cố ý tỏ ra không quen biết hay không?
Thái ngưng nói.
Christine cùng đám người Stern lắc đầu, hiển nhiên không nghĩ có loại khả năng này.
- Phải biết rằng chúng ta đã sống mấy vạn năm, có dạng người gì chưa thấy qua, không có khả năng có người ở trước mặt chúng ta giả vờ giả vịt mà chúng ta một chút cũng không nhìn ra.
Christine cau mày nói:
- Hơn nữa, xem biểu hiện của hắn tối hôm qua, cũng không phải một người giỏi ngụy trang.
- Nếu nói chuyện bị ta đạp một cước hắn còn có thể giả bộ, nhưng vệ sĩ của hắn làm sao có thể không nhận ra chúng ta. Hiện tượng như vậy, đã nói rõ là có nguyên nhân gì đó, để cho bọn họ thật sự không nhớ rõ chúng ta.
Trong lúc nhất thời, nghi vấn đặt ra khiến mọi người đứng yên ở cửa, nhưng thật ra đều có chút không hiểu gì?
Dương Thần ngước mắt nhìn camera trong hành lang, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Ron.
- Ông xã, anh định làm gì?
Sắc Vi hỏi.
Dương Thần chỉ chỉ camera.
- Lúc nãy bọn họ có đi qua đây, để cho Ron điều tra một chút thân phận của mấy người này, có thể biết được một ít tin tức đặc biệt.
Mặc dù chưa chắc đã tra ra được sự tình gì, nhưng Dương Thần cảm thấy phía sau có chút kỳ quái.
Chờ sau khi phân phó cho Ron, Dương Thần mới dẫn mọi người hướng về một nhà hàng Italy để ăn chút cơm trưa, sau khi ăn xong có thể đi ra bờ biển phơi nắng hoặc tắm nắng.
Thế nhưng vừa tới bờ biển, đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ mặc áo tắm chậm rãi đi qua, cặp mông đung đưa qua lại, Dương Thần không khỏi nhớ tới Sắc Vi đã mua một đống sản phẩm mới.
Vừa vặn Sắc Vi cũng liên tưởng ra gì đó mà nhìn sang, hai người bốn mắt giao nhau, làm cho mặt Sắc Vi hiện lên chút ửng đỏ.
- Bảo bối, anh thấy em có vẻ mệt mỏi, không bằng đi về nghỉ ngơi trước đi, tắm rửa, thay quần áo… Ưm… Ăn mặc đẹp một chút, rồi ngủ một giấc, em tối hôm qua không phải không ngủ sao…?
Dương Thần mang vẻ mặt quan tâm, bộ dạng đứng đắn giống như rất quan tâm đến sức khỏe của Sắc Vi vậy?
Thái Ngưng bên cạnh nghe được vô cùng xấu hổ, cùng Dương thần tiếp xúc gần gũi lâu ngày, mới phát hiện người đàn ông này quả thực vô lại tới cực điểm, chỉ là đã lên thuyền hải tặc thì cũng chỉ biết chung sống cả đời mà thôi.
Sắc Vi thấy mấy người Christine đều hướng về phía mình lộ ra nụ cười quái dị, tức giận đến mức nghiến răng, dứt khoát quyết định quay về, nghĩ ngược lại chính mình mua về cũng là để cho người đàn ông ngắm nhìn, mặc sớm hay mặc muộn đều như nhau.
- Em trở về trước, anh lát nữa quay về sau nhá!
Sau khi Sắc Vi quyết định liền ôm cổ Dương thần hôn một phát, xoay người trở lại khách sạn.
- Anh… bảo để cho em chủ động mà!
Sắc Vi nhíu lông mày hờn dỗi nói.
- Anh sợ em mệt mà, thôi để người đàn ông của em chịu khổ thay em đi.
Dương Thần đem môi anh đào của người phụ nữ ngậm lấy, tùy ý mà càn quét trong miệng nàng, cũng bắt đầu đối với thân thể nàng phát động tấn công mãnh liệt.
Trải qua vài lần mưa gió, rèm cửa sổ trong phòng bị đóng lại, cũng không biết quang cảnh bên ngoài lúc này là dạng gì nữa.
Cửa phòng lúc này bị người mở ra, Thái Ngưng đi vào, trong nháy mắt ngửi thấy một mùi nồng đậm làm cho người khác phải xấu hổ.
Mà khi thấy trên giường quần áo tán loạn, cùng vô số quần áo lót đủ loại kiểu dáng, Thái Ngưng nhìn tới chiếc giường lớn bên trong kia, nhất thời có xung động muốn tông cửa ra ngoài.
Sớm biết như thế thì nàng đã tản ra thần thức kiểm tra trước rồi mới đi vào.
Sắc Vi lúc này mới mặc lên áo lót màu Violet cùng quần lót có đường viền hoa, đồng thời vẫn không rút lui, dạng mông ra trực tiếp ngồi ở giữa hai chân Dương thần, dùng mông lớn di chuyển qua lại.
Mặt Dương Thần vẫn vùi ở giữa núi non tuyết trắng, dùng tay vuốt vuốt chút vải vóc còn sót lại, xúc cảm cực kỳ mê người.
Nghe được tiếng nói của Sắc Vi có chút yếu ớt là có thể phán đoán ra, hai người vừa rồi rốt cuộc chiến đấu hăng hái bao lâu.
Nhưng bởi nguyên nhân đã tiến nhập vào Hóa Thần Kỳ, mặc dù hoạt động liên tục lâu như vậy nhưng vẫn chưa đến mức không dậy nổi.
Thấy Thái ngưng bước vào cửa, ngây ngốc đứng nhìn, Sắc Vi như nhìn thấy cứu tinh, vươn cánh tay ngọc ra.
chị… chị thật không chịu nổi…
Sắc Vi lúc này mang giọng điệu cầu xin.
Thái Ngưng cắn đôi môi đỏ mọng, tiến cũng không được lui cũng không xong.
- Hai người… hai người sao còn chưa kết thúc, trời đã tối…
Dương Thần thoải mái cười nói:
- Cũng tại Sắc Vi bảo bối không chịu nhận thua, anh đương nhiên phải tiếp đến cùng chứ.
- Không phải đâu anh ấy xấu lắm ức hiếp chị.
Sắc Vi nỉ non nói.
Thái Ngưng đối với việc này có chút dở khóc dở cười.
- Được rồi, nhanh mặc quần áo vào đi, Christine bảo em tới gọi hai người, tộc người khổng lồ bên kia có động tĩnh.