Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1275 : Mưa gió sắp đến

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Nhìn cô gái vẻ mặt quật cường cùng bộ dạng chân thành, Dương Thần cũng chỉ có thể đem số điện thoại di động nói lại một lần, bằng không thì tiểu cô nương này sẽ không chịu để cho mình đi mất.



Trở lại trong phòng, Dương Liệt cùng Lý Độn ngược lại là chơi hết mình, Quách Dược tuy rằng không quá cam tâm tình nguyện, nhưng cũng là tìm hai cô nàng tiếp rượu, mượn rượu giải sầu.



La tỷ lại gọi tới vài cô nàng mặc đồng phục, cùng Dương Thần uống rượu, mãi cho đến tận nửa đêm.



Lý Độn dù sao cũng có một thân tu vi, sẽ không bị say, nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền đứng dậy giục Dương Thần đi về.



Nơi tiêu phí xa xỉ như vậy, cái tên keo kiệt như Lý Độn tất nhiên không có ý định bỏ tiền của mình ra, cũng may Quách Dược sớm có chuẩn bị, đặt xuống mấy tập tiền màu đỏ giá trị lớn, mấy cô nàng tiếp rượu mới vui vẻ ra mặt.



Từ trong Phấn Hồng Giai Nhân rời đi, Lý Độn tự mình lái xe về nhà, mà Dương Thần thì đang ngồi trên xe của Quách Dược trở về Dương gia.



Mới vừa đến nhà, Lý Độn đã gọi điện thoại qua.



Trong điện thoại, Lý Độn thanh âm lộ ra rất là đứng đắn.



- Lão Dương, ta xem như là cùng ngươi "phá án", lần này coi như phá lệ, ngươi không biết ta gạt Tâm nhi khó chịu thế nào đâu.



Dương Thần một mạch đi về phía hậu viện, một bên mỉm cười nói:



- Ta nghĩ ngươi cũng rất sung sướng đó, dù sao không phải tiền của ngươi.



- Ít châm chọc đi, ta tuy rằng không nhiều tiền bằng anh, nhưng ta dầu gì cũng cha của người.



Lý Độn tự hào hô vài câu, ngược lại hỏi:



- Nói trở lại, ngươi phát hiện được cái gì khả nghi chưa?



- Có, nhưng không nhiều lắm.



Dương Thần bỉu môi nói:



- Ít nhất, cái người La tỷ kia hiển nhiên không phải bà chủ chính thức của quán đó, cho dù bộ dáng giống bà chủ trước kia, nhưng cũng không phải là cùng một người.



- Vì sao?




Dương Thần cười lạnh, ngậm trong mồm một cái bánh bao, liền xoay người đi ra ngoài.



Những lời này, chắc chắc Dương Phá Quân không cho nói, nhưng Quách Tuyết Hoa hiển nhiên biết rõ dấu diếm không được chính mình, cho nên vẫn là nói ra chi tiết.



Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần muốn đi ra ngoài, muốn nói lại thôi, nàng mặc dù đại khái biết chuyện xảy ra, nhưng dù sao đây là đại sự của cao tầng Hoa Hạ, một nữ thương nhân như nàng, cũng không muốn thêm phiền phức, nhưng trong nội tâm tóm lại vẫn cứ bất an.



Giờ này khắc này, bên trong đại sảnh tiếp khách của Dương gia.



Sau khi Dương Công xem xem chi tiết một phần tư liệu điều tra cầm trên tay, đem mấy trang giấy hướng mặt bàn vỗ một cái, sắc mặt có chút âm trầm.



Lão nhân ngồi ở trên ghế hàng đầu, đúng là Lý Mạc Thân, với tư cách người đứng đầu cục An Toàn và phó thủ tướng, tin tức của y phát ra tự nhiên tinh chuẩn nhanh chóng hơn so bất cứ người nào.



- Dương Công, trước hôm nay, bộ binh, không quân kể cả tỉnh Tây, cùng năm tỉnh lớn nam, bắc, đều đã đi tới tỉnh Quảng, ngày mai vào lúc giữa trưa, duyệt binh sẽ bắt đầu.



Lý Mạc Thân không nhanh không chậm mà nói.



- Hừ, hắn chỉ là một Tư lệnh quân khu, lại vượt qua chức quyền, tự chủ trương, vô duyên vô cớ điều động hơn mười vạn quân đội, mang đi duyệt binh, rõ ràng là muốn tạo áp lực cho chúng ta.



Một gã tướng quân quân ủy bực tức nói.



- Đâu chỉ là tạo áp lực, hắn đây là nhân cơ hội lúc con của hắn chết thảm, lấy một cái cớ tốt, để cho chúng ta nhìn thấy uy tín của Lương gia hắn tại quân khu, chiếu theo tình huống bây giờ, nếu như hắn cùng mấy quốc gia Nato thông đồng, nói chúng ta đưa ra chính sách ức hiếp tàn bạo, cho dù không bị hắn chơi chết, quân đội của Hoa Hạ chúng ta cũng phải bóc một lớp da



Lại một gã tướng quân quân khu đập ghế dựa nói.



Dương Phá Quân sắc mặt khó chịu nổi hổ thẹn nói:



- Chư vị, đều là do đứa con bất hiếu của ta, nếu không do hắn cả gan làm loạn coi trời bằng vung, cũng không trở thành tình cảnh huyên náo như bây giờ.



Vài tên tướng quân đang ngồi trên ghế đều lên tiếng an ủi vài câu, để cho Dương Phá Quân không cần quá tự trách, nhưng hiển nhiên biểu lộ của y đã có chút bực bội, đối với Dương Thần gây ra cục diện như vậy, rất là bất mãn.



- Tôi hình như chưa từng nói cần ông đến chịu tội thay tôi à, tôi cũng không có chút ý tứ nào muốn nhận tội.



Gặm nửa cái bánh bao, Dương Thần thản nhiên đi vòng qua phòng khách, ánh mắt trêu tức nhìn những tướng lĩnh mặt đen có mặt ở đây, thò tay cầm lên mấy phần tư liệu mà Dương Công Minh đã đọc qua kia.