Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1277 : Mất hết tính người
Ngày đăng: 14:15 19/04/20
Tôi biết điều này đối với Quách gia mà nói là làm nhục gia phong, nhưng cháu của tôi lại vì vậy mà bị giết, làm tôi cũng không thể chú ý nhiều như vậy được!
Quách Nghị nghiến lợi nói.
Quách Tuyết Hoa dốc sức liều mạng lắc đầu:
- Không phải vậy, cha, chắc chắn cha đã hiểu lầm chuyện gì, Dương Thần không phải đứa con như vậy, con là mẹ của nó, con hiểu rất rõ nó không thể quá xúc động như vậy được!
- Câm mồm!
Quách Nghị khiển trách:
- Chính là “đứa con quý hóa” của mày sinh ra, đã giết chết cháu ruột của mày! Nhân chứng vật chứng đều ở đây, động cơ cũng rất rõ ràng, sự việc trước đó nó chỉ vì vài câu bất hòa mà giết chết Lương Chấn trước mặt bao nhiêu người ở Yến Kinh, còn có thể lấy logic của người thường để bàn sao? Rõ ràng nó hung ác như ma, mày còn có gì để nói?
- Con…
Quách Tuyết Hoa nhìn cha hai mắt đẫm lệ, lại nhìn sang Dương Thần, thở gấp, cơ thể mềm nhũn, ngất đi!
- Tuyết Hoa!
Dương Phá Quân kinh hãi, nhìn Dương Thần căm tức, lập tức dặn người hầu đỡ Quách Tuyết Hoa về phòng nghỉ ngơi.
Cảnh tượng như vậy, Dương Phá Quân không cho rằng để Quách Tuyết Hoa tỉnh lại là một chuyện tốt.
Dương Thần nhìn thấy Quách Tuyết Hoa cũng không có gì đáng ngại, thở dài, ngược lại tò mò hỏi:
- Lão già, ông vừa nói đến nhân chứng? Nếu vật chứng là dấu vân tay, vậy nhân chứng là ai?
- Hừ, nếu ngươi đã muốn nói hết ra những thủ đoạn ngươi làm, vậy thì cầu cũng không được.
Quách Tuyết Long tiếp diễn câu chuyện, quét một vòng đám người từ bốn phía, cao giọng nói:
- Quách gia chúng tôi phái người đến điều tra Phấn Hồng Giai Nhân, mới biết được, tối hôm qua, đứa con trai Quách Dược không ra hồn của tôi, thích một cô gái bưng bê rượu, quyét dọn vệ sinh tên Ngô Tiểu Lỵ.
- Thật không ngờ, lúc đó Dương Thần cũng thích cô Ngô Tiểu Lỵ đó, còn túm lấy cậu con trai tôi từ trên người cô ta, lúc đó có vài tên bảo vệ ngoài cửa, đều nghe thấy và nhìn thấy, cảnh Dương Thần bảo con trai tôi cút ra khỏi cửa.
- Sự tình hiện giờ đã không còn là việc mà những người già chúng tôi có thể khống chế được, mặc dù không biết cậu rốt cuộc định làm gì, nhưng chính cậu hãy tự giải quyết cho tốt.
- Yên tâm đi, tôi biết mọi người cũng khó khăn, dám làm dám chịu, tôi cũng không cảm thấy quá phức tạp.
Dương Thần nói.
Lý Mạc Thân gật gật đầu, sau khi trao đổi ánh mắt với Dương Công Minh, bước chân nhàn nhã đi ra ngoài.
Cảnh tượng ồn ào náo loạn vào sáng sớm, cuối cùng cũng tạm thời dịu đi, nội bộ Dương gia không ít người lo lắng tiều tụy, biết rõ tình thế sẽ ngày càng nghiêm trọng, nhưng lại không có cách nào ngăn cản.
Nhưng rõ ràng là, hung danh mất hết tính người của Dương Thần trong xã hội thượng lưu ở Yến Kinh, nội bộ cấp cao của quân đội, đều đã triệt để xoa lên một tầng máu đỏ và tăm tối, khắp nơi đều cảm thấy bất an.
Với tư cách là trung tâm của toàn thế cục, bản thân Dương Thần lại không một chút cảm xúc kịch liệt, Dương Công Minh cũng không để những người khác quấy rầy hắn.
Sau khi ăn cơm trưa, Dương Thần ở trong phòng dạy Lam Lam một vài vấn đề về việc tu luyện, thản nhiên tự đắc.
Lam Lam tuy rằng vẫn ăn tham và ngủ ngon như trước đây, nhưng để có thể nhanh chóng bay lượn, cũng không lười biếng việc tu luyện.
Chưa qua vài ngày, cô bé tiểu mập đã “Vô niệm” chương đầu tiên của “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, tu luyện đến cảnh giới Đại viên mãn, sắp bước vào tầng thứ hai “Vong ngã”.
Dù sao thì có đan dược của Dương Thần ủng hộ, tiến độ của Lam Lam như vậy, cũng là hợp tình hợp lý, điều này làm cho Dương Thần có chút ngưỡng mộ sự may mắn của cô bé tiểu mập, có thể phân bổ lên người cha có thể luyện đan của mình như vậy.
Dựa vào tố chất cơ thể từ bẩm sinh đã vượt trội hơn người của Lam Lam, căn cốt, Dương Thần tin rằng, nếu có tu vi giống mình, con gái của mình sẽ càng hùng mạnh hơn.
Tuy nhiên, dù sao lam lam cũng còn nhỏ, con đường tu luyện trong tương lai không đoán trước được, có thể vượt qua bản thân hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Sau khi giảng giải cho tên tiểu tử nhỏ một vài thuật ngữ tối nghĩa không hiểu rõ, Dương Thần ra khỏi phòng, lại nhìn thấy Lâm Nhược Khê đang ngồi lẻ loi trên ghế đá trong sân, chống cằm ngẩn người nghĩ điều gì.
Dương Thần ôm lấy người phụ nữ từ phía sau, tiếp cận bên tai cười hỏi:
- Nữ sĩ Lâm Nhược Khê, từ sau khi em từ chức ở nhà nuôi con, anh thấy thời gian em ngây người ngớ ngẩn càng ngày càng nhiều, không phải là sau khi không đi làm nữa, trí lực rút lui trở thành ngu ngốc rồi chứ?
Lâm Nhược Khê vểnh môi, để tay sau lưng nhéo cánh tay của Dương Thần:
- Anh mới trở thành ngu ngốc đó, em đang nghĩ, sự tình thật kỳ lạ, anh không phát hiện ra có rất nhiều chỗ nghĩ không thông sao?