Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1279 : Cơn ác mộng trong đêm
Ngày đăng: 14:15 19/04/20
Đứng lại! Cậu là ai?
Chiến sĩ bên ngoài đại viện giơ súng mini trên tay, nghiêm chỉnh đối đãi.
Người thanh niên trẻ tuổi với áo khoác rộng thùng thình tới gần, tướng mạo chưa thể nói là trưởng thành, ánh mắt lộ ra chút quỷ dị.
Khóe miệng cong lên một cái, người thanh niên nói:
- Nói cho tư lệnh của các ngươi biết, Dương Thần tôi đến tìm ông ấy.
Dương Thần?
Một đám quân lính nếu như trong quá khứ chưa từng biết đến cái tên này, hai ngày nay lại vang dội như sấm bên tai!
Đây chính là đại thiếu gia của Dương gia tại Yến Kinh đã giết chết đứa con thủ trưởng!
- Cậu vào bằng cách nào? Dựa vào cái gì để chứng minh cậu là Dương Thần?
Một quan viên đứng đầu hoài nghi nói.
Dương Thần nhíu nhíu mày, có chút thở dài.
Bỗng nhiên!
Bóng dáng Dương Thần chợt lóe lên, đã đứng sau lưng hàng chiến sĩ quân đặc chủng, sau khi đoạt lấy súng từ trong lòng một quân nhân ngay sát, hướng về mười mấy quân nhân phía trước bắn phá một trận!
Đùng đùng đùng đùng!!
Tia lửa văng khắp nơi, một đám chiến sĩ còn chưa kịp phản ứng, đã bị bắn đến nỗi lảo đảo ngã quỵ ngay tại chỗ, chết thẳng cẳng!
Ba quân sĩ còn sót lại, gào thét tên Dương Thần, theo bản năng tránh né về phía sau vật ngăn che.
Tiếng động lớn này, làm kinh hãi những quan binh khác trong đại viện.
Trong tiếng ồn ào của toàn bộ đại viện Lương gia, rất nhiều quân lính đuổi theo về phía cửa lớn.
Dương Thần không thèm đếm xỉa tới những binh lính còn sót lại, sau khi bóng dáng chợt lóe lên, biến mất từ cửa lớn.
Khi lại một lần nữa xuất hiện, Dương Thần đã vào tới phòng tiếp khách lộng lẫy trong đại viện của Lương gia.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:
- Anh còn có lòng dạ thanh thản mà nói giỡn, buổi tối lại còn ngủ ngon như vậy, hôm nay Lương gia phải duyệt binh rồi, rốt cuộc anh định thế nào?
- Yên tâm đi, trước khi ông ta duyệt binh, anh chỉ cần khống chế tên họ Lương đó, ông ta tự nhiên sẽ không thể tham gia, ông ta không tham gia, trận duyệt binh này sẽ giống như một trò cười, còn có ý nghĩa thực tế gì để mà nói nữa?
Dương Thần nhẹ nhàng và khéo léo nói.
Hai mắt Lâm Nhược Khê tỏa sáng:
- Hóa ra anh nghĩ như vậy, em còn tưởng anh muốn…
- Tưởng rằng anh muốn giết sạch người của Lương gia?
Dương Thần cười đau khổ nói:
- Tuy rằng anh rất muốn, nhưng nếu không phải thực sự bế tắc, anh cũng không bằng lòng làm như vậy, cuối cùng sẽ kích thích hứng thú chống lại hàng loạt, làm ồn ào tới mức lòng người bàng hoàng cũng không nên.
Hai người trò chuyện, khi sắp vào tới nhà ăn, lại nhìn thấy một gã đầy tớ vội vã chạy tới, khom người nói:
- Thần thiếu gia, lão thái gia mời ngài đến tiền sảnh nghị sự.
Dương Thần đau đầu sờ sờ lên trán, xem ra mới sáng sớm đã xảy ra vấn đề rồi, nhưng cũng không bỏ lỡ, bước nhanh tới tiền sảnh.
Dương Công Minh mấy ngày nay tinh thần cũng có chút mệt mỏi, lúc này đang nhíu chặt đôi lông mi trắng, nhìn vào vài tấm hình được in ra trên mặt bàn trà.
Dương Phá Quân vẻ mặt u ám, cùng với vẻ mặt mang thần sắc thổn thức của Dương Liệt, giữ im lặng ở bên cạnh.
Dương Thần tiến lại gần xem xét, mới thình lình phát hiện ra, người đàn ông đang đứng ở cửa cầm súng bắn phá trong tấm ảnh lại chính là mình!
Mà trong những bức ảnh khác, một đám thi thể không đầu, lại cực kỳ giống phương pháp mà bản thân đã đánh chết Lương Chấn!
Càng tồi tệ hơn là, bản thân Dương Thần cũng không biết, chính mình đã đến những nơi xa lạ đó giết người như thế nào?
- Lương Thắng Xuyên, bốn tiếng rưỡi trước, khi đang ngủ trong nhà, bị người bắn chết rồi.
Dương Công Minh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng một cách mệt mỏi.