Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 129 : Tôi có thể không nói được không?

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Dương Thần vừa mới mở điện thoại, cũng không chú ý vú Vương đi đâu, lắc lắc đầu hỏi:



- Cô tìm vú Vương làm gì?



Lâm Nhược Khê chau mày kẻ đen, cắn môi không nói lời nào, như là suy nghĩ cái gì đó.



Đúng lúc này, trên lầu hai vang lên giọng của vú Vương:



- Tiểu thư, chuyện gì vậy?



Dương Thần và Lâm Nhược Khê đang ngẩng đầu nhìn, lập tức há hốc mồm.



Chỉ thấy vú Vương lúc này đang mặc áo ngủ màu trắng, đứng ở lan can lầu hai, tóc tai xõa xuống một bên. Mà xem ra trên mặt còn đắp mặt nạ trắng nõn để chăm sóc sắc đẹp.



Hai má lúm đồng tiền của Lâm Nhược Khê đỏ lên, oán trách nói:



- Vú Vương biết làm đẹp từ bao giờ thế? Hơn nữa vú đã quên hôm nay là ngày bao nhiêu sao?



Vú Vương một bên mát xa mặt, một bên ngẫm nghĩ:



- Ai da, tiểu thư! Cô xem vú Vương tôi cao tuổi, trí nhớ càng ngày càng hỏng bét, sớm đã quên chuyện cô nói rồi.



Dương Thần thấy mặt vú Vương toàn màu trắng cảm thấy rất mới mẻ. Cũng không trách được vú Vương hơn năm mươi tuổi mà nhìn như người chưa đến bốn mươi, thì ra ngày thường cũng làm công việc chăm sóc cơ thể như thế này. Nhưng mà nghĩ đến cũng đúng, một người chăm sóc một gia đình lớn như vậy, ban ngày sau khi dọn dẹp xong, ngoại trừ công việc chăm sóc cho bản thân mình ra cũng không biết làm gì khác.



- Vậy vú Vương người mau mau một chút, con chờ vú.



Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ nói, rầu rĩ không vui, như thể trẻ con bị người lớn lừa gạt vậy.



Dương Thần cảm thấy kỳ quái, có chuyện gì mà phải chờ vú Vương mới có thể làm?



Không đợi Dương Thần hỏi, vú Vương đã nói:




Dương Thần cũng không sao cả, hắn cũng không suy xét sức nặng trên tay mình có vượt qua khả năng của một người bình thường không, chỉ cần giỏ còn có thể chứa được, hắn sẽ không nói cái gì.



Qua khu thời thượng cùng khu thiết kế, hai người cuối cùng cũng đi đến tầng cuối cùng. Là tầng chuyên về sách ngoại ngữ. Tầng này ít người. Dù sao phần lớn đều là tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha và các bộ sách ngôn ngữ khác. Có thể đến gần xem, muốn nhìn những bộ sách phổ thông càng thêm ít.



Lâm Nhược Khê tới tầng này, đột nhiên nhớ tới Dương Thần kia khiến mình cũng hơi bị thuyết phục bởi năng lực ngoại ngữ biến thái, tùy ý hỏi:



- Sách nào ở đây anh xem cũng hiểu phải không?



Dương Thần nhìn lướt qua, tất cả đều là sách quốc gia ngôn ngữ phương Tây và một số ít Đông Nam Á, Trung Đông, cũng không có châu Phi và Châu Mỹ Latin một ít tiểu ngữ loại. Vì thế gật đầu nói:



- Xem đều có thể hiểu.



Lâm Nhược Khê cũng là tiện mồm hỏi, không ngờ Dương Thần lại nói có thể hiểu hết, khiến cô không khỏi nghĩ là Dương Thần khoác lác. Bởi vì dù sao thì tầng này chí ít cũng có ít nhất hai mươi mấy loại ngôn ngữ, muốn giáo huấn Dương Thần một chút vì “Ăn nói lung tung”, cũng coi như là một cách đùa. Lâm Nhược Khê không nói gì đi đến khu chứa sách Alnania.



Tiếng Albania là Nam Tư Lạp Phu, là quốc gia của Serbia, là tiếng phổ thông. Bởi vì kết hợp với tiếng của Hy Lạp, tiếng Italy, tiếng Slavic và rất nhiều thứ tiếng khác. Cho nên nó thuộc loại ngôn ngữ cực kỳ khó khó học và ít được lưu lại ở Châu Âu.



Lâm Nhược Khê thuận tay cầm lấy một quyển sách bìa màu đen. Mở đến một trang, trên trang sách đều là chữ Albania, nhìn đau cả đầu.



- Anh nói mọi ngôn ngữ mình xem đều có thể hiểu đúng không? Vậy có thể dịch trang này cho tôi nghe không?



Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần, mắt sáng lên, rất giống với bộ dạng đi dạo ba giờ ở Nhà sách.



Dương Thần liếc mắt đơn giản, hơi khó xử, tạp miệng hỏi:



- Tôi có thể không dịch được không? Tôi cảm thấy những điều ở đây rất khó nói ra.



- Không cần tìm cớ, không phải là anh phiên dịch sao? Không phải anh nói đều hiểu được hết sao? Cái này có gì khó? Tôi cho anh cầm sách, anh chỉ cần nói ra là được rồi.



Lâm Nhược Khê liên tục truy vấn, đôi mắt xinh đẹp đắc ý vui sướng, cảm giác chiếm được phần thắng. Giống như Dương Thần đã thất bại.