Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1290 : Bất tử
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
Quán trà Lê Viên phía nam ngoại ô Yến Kinh, mặc dù tên gọi nghe có chút quê cha đất tổ, nhưng những người muốn bước vào đây không phải ai cũng được, phải có thẻ hội viên mới được phép tại chỗ này ăn chơi.
Khác với các quán khác ở chỗ chính là Quán trà Lê Viên lấy phong cách mộc mạc tươi mát, làm cho đại đa số chính khách cùng nhân sĩ văn nhã rất thích đến đây.
Ninh Quang Diệu cũng không phải rất thích nơi xa trung tâm thành phố như này, phải đi xe mất nhiều thời gian, nhưng y lại có chút chung tình với đồ ăn nơi này.
Làm thủ tướng của một quốc gia, Ninh Quang Diệu ăn uống gì đều cần cảnh vệ kiểm tra qua, xác nhận không có độc, mới có thể hưởng dụng, việc này khiến rất nhiều thức ăn đưa đến trước mặt y đã nguội lạnh.
Thức ăn ở quán trà Lê Viên phần lớn là món ăn tươi sốt hợp khẩu vị, điều này làm cho y không bởi vì vấn đề thức ăn, mà cảm thấy không thoải mái.
Ngồi lên vị trí của y bây giờ, so với người bên ngoài tất nhiên là không có tự do, kết quả là những đoạn thời gian nho nhỏ dành cho bản thân hưởng thụ y đều đặc biệt quý trọng.
Bất quá Ninh Quang Diệu cho tới bây giờ vẫn cảm thấy con đường mình đang đi có gì đó sai lầm, không đứng trên quyền lực cao, mới có thể cảm thấy được sinh mệnh là quý giá chừng nào.
Chân chính đứng ở vị trí cao như y, hơn mười triệu con người biết được sự tồn tại của y, loại cảm giác thành tựu này, làm cho y khó có thể kháng cự!
- Thủ tướng, xin mời từ từ dùng.
Hai nữ phục vụ đem một bàn thức ăn lên, cười mỉm rồi lui ra ngoài
Ninh Quang Diệu ngồi một mình, trên bàn cơm trước mặt, ước chừng có hơn mười món ăn ngon quý và lạ.
Nếu những hình ảnh này mà bị đưa ra ngoài, khẳng định sẽ bị quần chúng chửi ầm lên rằng người lãnh đạo quá xa xỉ.
Chẳng qua những tờ báo chân chính ở đây, người nào dám có dũng khí viết ra?
Cần kiệm mộc mạc? Chỉ những câu đó mới có thể tự dối lòng viết ra.
Bất quá, một người ăn cơm, chung quy vẫn có gì đó cô đơn.
Vốn mình có thể mang theo người phụ nữ đi dùng cơm, hoặc là mang theo một đứa con, thì cũng sẽ không có ai dám nhiều lời.
Chỉ là giờ đây, chính mình đã tự tay đưa tang người vợ, mà đứa con trai độc nhất kia lại trở về một cách quỷ dị, làm cho y cực kỳ khả nghi, cũng rất không hài lòng
Những ý niệm này cũng chỉ thoáng lóe qua, Ninh Quang Diệu biết, chính mình còn không quá năm mươi tuổi, phụ nữ? Con cháu? Cũng không phải vấn đề gì to tác.
Bản thân hiện nay nắm trong tay chính trị, càng nhiều quyền lực tối cao, đang chờ đợi mình đi hưởng thụ!
Chậm rãi cầm lấy chiếc đũa, Ninh Quang Diệu bắt đầu từ tốn nuốt.
Chỉ thấy Ninh Tâm thúc dục chân nguyên, ở giữa chiếc gương đồng có hình bát quái kia ngưng kết ra một cột sáng màu vàng, điểm hội tụ của cột sáng dần dần biến nhỏ, ẩn ẩn hóa thành một đạo bạch kim tỏa ra chùm ánh sáng có nhiệt độ cao!
- Mãnh liệt kim quang!
Ninh Tâm hét lớn một tiếng, chùm tia sáng trong nháy mắt liền giống như một đạo cầu vồng, xuyên qua trước ngực Văn Thao!
Mà Ninh Đức cũng không chịu yếu thế, phẫn nộ thúc dục phi kiếm có chuôi xanh tím kia, mang theo một ánh tím, chém vào cổ Văn Thao!
Hai người mắt thấy Văn Thao bị pháp bảo gây thương tích, nhất thời mừng rỡ, chỉ cảm thấy vừa rồi chẳng qua là không có phòng bị tốt, nên mới bị lực lượng quỷ dị của y đánh văng ra.
Giờ phút này vừa lôi pháp bảo ra, y lại không phải đối thủ?
Nhưng một giây sau, hai người cũng nghẹn họng nhìn trân trối!
Chỉ thấy Văn Thao mặt mang ý cười nghiền ngẫm, chỗ miệng vết thương xuyên qua ngực kia, trong nháy mắt liền phục hồi như cũ, ngoại trừ quần áo bị tổn hại ra, nửa điểm vết thương cũng không có!
Mà chỗ bị chém ở cổ kia, sau khi phi kiếm chém vào y lại dùng tay trực tiếp rút ra, theo sát đó miệng vết thương cũng phục hồi như lúc ban đầu!
- Sao...... Như thế nào được..... Không có khả năng! Chẳng lẽ hắn là Bất Tử Chi Thân?
Ninh Tâm hoảng sợ
Văn Thao thì lại khinh miệt nhìn phi kiếm màu xanh tím trên tay, sau khi tấm tắc cảm khái hai tiếng, trên tay nổi lên một nguồn năng lượng phản vật chất màu bạc, đem phi kiếm bọc lại!
Ninh Đức ra sức thúc dục chân nguyên, nhưng sao cũng không có biện pháp làm cho phi kiếm kia nghe lời quay trở lại trong tay lão!
Tuy rằng chỉ là một thanh phi kiếm cấp thấp được tạo ra từ sắt thép bình thường cùng kháng thạch tím, nhưng đối với lão loại pháp bảo này cho dù người nào đến Hóa thần trung kỳ trong Ninh gia, cũng không xứng được nhận một pháp bảo như vậy.
Mắt thấy phi kiếm bị người khác cầm, có thể nào không nóng nảy?
Văn Thao nhìn Ninh Đức đang sốt ruột với vẻ mặt thống khổ, cười ha ha
- Hình như chân nguyên lực của tu sĩ các ngươi, không thể nào điều khiển được phá kiếm này, tuy rằng không ngon miệng lắm, nhưng coi như đồ ăn khai vị đi, ta ăn trước vậy.
Đang khi nói chuyện, không ngờ chỉ một lát, phi kiếm kia đúng là bị năng lượng phản vật chất như tằm ăn dâu, hóa thành một dòng ánh sáng chảy nhè nhẹ, biến mất không thấy đâu!
Ninh Đức cùng Ninh Tâm thấy thế suýt ngã xuống đất, để rèn pháp bảo này ít nhất phải cần đến Nam Minh Ly hỏa, năng lượng màu xám bạc kia rốt cuộc là cái gì? Vậy mà có thể dễ dàng phân giải cắn nuốt pháp bảo?