Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1306 : Sâu trong rừng trúc

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Vạn Yêu Giới, Tử Trúc Lâm.



Với tư cách là trung tâm quyền lực của lãnh địa Ma Tu Vạn Yêu Giới, biển trúc màu tím mênh mông ở nơi này, không phải bất kỳ người không phận sự nào cũng vào được.



Một bờ đầm trong sạch ở giữa Tử Trúc Lâm, mấy gian nhà nhỏ đơn sơ được tạo nên từ trúc tím, rải rác lộn xộn.



Vào giờ phút này, một người đàn ông trung niên có mái tóc dài màu tím, áo dài rộng thùng thình màu trắng, bên hông đeo một ống sáo ngọc, đang lười biếng dựa vào một tảng đá to.



Một tay nắm lấy cái cần câu, một tay nhấc hồ lô rượu, lắc lắc đầu thánh thiện, giống như đang chìm vào cảnh đẹp.



- Vũ hậu phi hoa tri để sổ, túy lai doanh đắc tự do thân...



Người đàn ông vô cùng hứng thứ, uống rượu ngâm thơ, sau đó lại ngâm lên một điệu hát dân gian, hoàn toàn là tự tìm niềm vui cho riêng mình.



Bỗng nhiên, cái mũi của người đà ông rung rung vài cái, dường như ngửi được mùi của món ăn ngon nào đó, toàn thân giật mình một cái.



Sau khi vội vàng ngồi dậy, người đàn ông quăng cần câu trên tay, xách theo bầu rượu xông vào cửa gian nhà trúc như gió lốc.



Vừa đúng lúc, một người đàn ông trung niên mặc áo dài xám vải thô, mái tóc dài màu đen mở cửa đi ra.



Trên tay người đàn ông, đang bưng một thùng rượu ngon, nét mặt hồng hào, dường như tương đối đắc ý.



- Thơm, thật là thơm!



Người đàn ông tóc tím định chui đầu vào thùng rượu, vô cùng khâm phục người đàn ông tóc đen:



- Tống lão đệ, thật không hổ là người lành nghề trong việc thưởng thức rượu, công phu lên men rượu này cũng thật xuất sắc! Đây chính là thứ mà trước đó ông nhắc tới… Cái gì mà… Rượu nho?



Người đàn ông tóc đen vuốt vuốt chòm râu đã lâu không cắt sửa của mình, cười dài, cất bước đi về phía bờ đầm trong sạch.



- Bài thơ “Lương Châu từ” nổi tiếng của Vương Hàn đời Đường có câu: “Rượu ấm, nho tươi, cùng chén ngọc, chưa uống tỳ bà đã giục vang”, rượu này, lão đệ tôi coi như sửa sang cho ông, Tử Tiêu huynh đã chuẩn bị chén dạ quang chưa?



Tử Tiêu vẫn đang gọt giũa hai câu thơ kia, nghe đến ba chữ “chén dạ quang”, lập tức bóp cổ tay thở dài, hổ thẹn nói:



- Tống lão đệ, tại huynh bất tài! Tôi đã khiến hai tên bất tài Đỗ Khang và Mao Đài đi tìm kiếm chung quanh cho tôi, nhưng không tìm được thứ như cậu nói, chén dạ quang ở đất ngọc trên núi Kỳ Liên, chỉ tìm thấy hai chén ngọc Côn Luân… Vậy… Có chấp nhận được không?



Người đàn ông họ Tống vừa quay người, bất đắc dĩ nói:



- Mặc dù hơi tiếc, nhưng tạm thời hãy dùng đi.




- Chẳng lẽ, Tống lão đệ Tống Thiên Hành của tôi, còn có đồ đệ?



Tống Thiên Hành vẻ mặt phức tạp thở dài một tiếng, nhấp một ngụm rượu, cười đau khổ nói:



- Cậu nhỏ này… Có duyên thầy trò với tôi, nhưng lại không có danh thầy trò. Chẳng qua như hiện nay, thật đúng là ông trời chủ định… Tôi bị thúc ép không biết làm sao, bị truy sát mà lọt vào nơi này, cậu nhỏ này không biết chừng cũng bị người khác truy sát đến đây?



- Tử Mạch, nếu cậu đã đoán được anh ta và Tống lão đệ có quan hệ, sao không đem vị tiểu huynh đệ đó tới đây gặp mặt?



Tử Tiêu không vui nói.



Tử Mạch bĩu môi:



- Anh, chưa nói đến việc em không có khả năng kết luận anh ta có thực sự biết Tống tiên sinh hay không, Tống tiên sinh là con át chủ mà anh định phái đi “đại hội Thông Thiên”, “đại hội Thông Thiên” năm nay, không phải là nhỏ, sao có thể tùy ý tiết lộ tin tức ra ngoài?



- Em đã nhiều lần muốn mời anh ta cùng đồng hành với em, quay lại Tử Trúc Lâm gặp mặt, nhưng anh ta muốn đi thẳng tới hồ Thông Thiên, em cũng không tiện ép buộc quấy rầy.



- Điều này cũng không sai.



Tử tiêu gật gật đầu, nói:



- Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, chắc hẳn đã xâm nhập vào địa bàn cung Ngọc Hồ, nhưng Tống lão đệ muốn đi tìm anh ta, cùng lắm thì tôi sẽ cùng ông đến cung Ngọc Hồ một chuyến!



Tống Thiên Hành trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu:



- Cậu nhỏ đó cứng rắn vô cùng, nghe cách nói của Tử Mạch, e rằng tu vi không dưới tu vi của tôi, yêu tu ở Vạn Yêu Giới này, vốn không có cách nào phát huy tu vi thực tế, anh ta có lẽ không thể gặp nguy hiểm.



- Anh ta muốn đến tháp Thông Thiên, trước “đại hội Thông Thiên” cũng không thể vào được, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi tới hồ Thông Thiên, dĩ nhiên có thể tình cờ gặp anh ta.



Tử Tiêu cười ha ha:



- Vẫn là Tống lão đệ suy nghĩ thật chu toàn, đã như vậy, chi bằng chúng ta hãy uống thêm vài chén đi? Món… Rượu nho, trong hầm rượu còn có chăng? Rượu này hình như tác dụng không lớn, có thể uống nhiều, uống thêm đi…



- Anh đã nói như vậy, hôm nay nhất định không say không về.



Tống Thiên Hành cũng lười suy nghĩ nhiều, nhiều năm như vậy cũng chưa từng đi quản tên tiểu tử thối đó, lúc này cũng đã tới đây rồi, muốn quản cũng không có lực, dứt khoát chè chén vui vẻ thôi!



Trong Tử Trúc Lâm, duy chỉ có Tử Mạch nhìn hai người bạn tri kỷ uống rượu thả cửa, lắc đầu liên tục…