Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1308 : Phong hoa tuyệt đại

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Dương Thần nhìn chằm chằm vào con chim khổng lồ ấy, thiếu chút nữa thì chảy nước miếng, ở bên kia, người đàn ông mặc áo bào trắng đứng trên lưng chim, vẻ mặt hàm chứa sự giận dữ vô cùng.



Sự coi thường tới cực điểm khiến nụ cười lạnh trên khuôn mặt anh ta càng nổi bật hơn.



- Tu sĩ loài người mới đến, chính là cậu chăng?



Người đàn ông mặc áo bào trắng có mái tóc dài màu nâu rủ xuống ngang hông, buộc một dây lụa màu đỏ, mũi ưng, khuôn mặt dài gầy, dáng người thon dài.



Tiểu Tuyết đứng bên cạnh nhìn thấy người này, lập tức theo bản năng trốn ra phía sau Dương Thần, nhỏ giọng nói:



- Dương công tử, đây… đây là thành chủ thành Bạch Vân, là Bạch Cưu, một trong ba mươi sáu thiên yêu.



Dương Thần lúc này mới nhìn rõ diện mạo của Bạch Cưu, dòng uy áp này quả thực không thể khinh thường, có lẽ bản thân đã gặp phải cao thủ thật sự đầu tiên ở Vạn Yêu Giới.



Bạch Cưu liếc mắt nhìn Tiểu Tuyết phía sau Dương Thần, nhíu mi nói:



- Tiểu yêu nhất phẩm tầm thường, tại sao lại đi cùng với loài người?



Tiểu Tuyết run lẩy bẩy núp ở phía sau, không dám lên tiếng.



Dương Thần ra hiệu cho cô không cần phải lo lắng, nói:



- Đã rời khỏi thành Bạch Vân lâu như vậy, chẳng lẽ thành chủ nhà ngươi đến để giữ ta ở lại mấy ngày sao?



- Mồm miệng chua ngoa, hừ.



Bạch Cưu cười lạnh nói:



- Nhà ngươi giết chết hai mươi mấy đại yêu dưới trướng của ta, còn làm bị thương thủ lĩnh Hổ Gầm của ta, điều này coi như miễn, lại còn cướp đi tất cả số linh thạch! Giờ lại muốn ra đi một cách uổng phí như vậy, là quá coi thường Bạch Cưu ta rồi.



Dương Thần cười quái dị nói:




Dương Thần giật nẩy mình, Nghiệp hỏa này lại đụng phải một chân nguyên cường đại đến không thể tin nổi, không thể không bắn ngược trở lại!



Tuy rằng không khiến bản thân Dương Thần bị tổn thương, nhưng cũng khiến hắn kinh sợ toát cả mồ hôi lạnh!



Dương Thần mãnh liệt ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt cân nhắc tươi cười của Tiểu Tuyết, dấn bước thản nhiên đi tới, dải lụa trắng bay lên không trung phiêu bạt đó, chính là từ trong tay áo của cô bay tới.



Bạch Cưu gặp đại nạn không chết cuống quýt nghiêng mình tránh đi, sau khi trốn vào một vị trí tương đối an toàn, nhìn thấy dải lụa dài trắng như tuyết đang phiêu bạt, mặt lại xám như tro tàn!



- Cung… Cung… Cung chủ?



Tuệ Lâm đi theo Tiểu Tuyết ở phía sau lúc này cũng bối rối, đôi môi run rẩy, không biết phải mở miệng như thế nào.



Đầu Dương Thần rối bời, cảm giác như mình bị chơi xỏ, sau khi ý thức được điều gì, không nhịn nổi nói:



- Cô… Rốt cuộc là ai?



“Tiểu Tuyết” cười khanh khách không ngừng, cười run cả người, bỗng nhiên sau khi thân hình vừa chuyển một cái dịu dàng, vầng sáng màu trắng êm dịu trên người chợt lóe lên, lại biến trở về một người phụ nữ có sắc đẹp tuyệt trần!



Người phụ nữ trước mắt toàn thân trắng ngần, không một chút trang điểm, một sợi tơ lụa vô cùng đơn giản đeo trên mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng hàm chứa sự ai oán, thoáng mê hoặc.



Người phụ nữ này, tuy rằng không trang điểm chút nào, nhưng nếu nói cô có vóc người hại nước hại dân thì cũng không quá đáng.



Chỉ sợ sắc nước hương trời, phong hoa tuyệt đại, những từ ngữ như vậy cũng chưa đủ để hình dung ra vẻ đẹp của cô.



Dường như ngọn núi này không có ánh mặt trời chiếu sáng mà chỉ có sự rực rỡ của cô!



- Dương công tử, tiểu nữ là cung chủ cung Ngọc Hồ, Ngọc Tuyết Ngưng, tiểu nữ thật lòng xin lỗi…



Ngọc Tuyết Ngưng hé miệng cười yếu ớt, đôi mắt sáng biết nói tựa như hai dòng nước suối trong khe núi, duyên dáng chào hỏi, thiên kiều bá mị nói không ra.