Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 131 : Không phải đề toán học

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Bí mật nhỏ không ngờ bị vạch trần. Lâm Nhược Khê cũng không giống những người con gái khác xấu hổ không dám gặp người. Tuy mặt hơi ửng đỏ, nhưng ngay sau đó khống chế được cảm xúc, cướp lấy từ trong tay Dương Thần trang bìa rất đẹp “ Công lược sách”(Cách tấn công bạn đời – lời Dgia), nói:



- Lo lắng làm gì, cũng không phải anh xem!



Vẻ mặt Dương Thần như cười như không nói chuyện, lại lấy một quyển sách khác trong số những quyển mà Lâm Nhược Khê đã mua, tên là “100 quy luật vợ chồng sống chung”.



- Anh…



Lâm Nhược Khê không thể đề phòng, cắn môi đoạt lại:



- Mang nhanh lên một chút, tôi lên xe trước.



Nói xong, Lâm Nhược Khê giống như làn gió mát đi nhanh lên xe, “Rầm” đóng cửa lại.



Dương Thần sờ sờ mũi, cảm thấy hình tượng này thật buồn cười, không ngờ Lâm Nhược Khê lại mua hai quyển sách như vậy, chẳng giống phong cách của cô ấy chút nào.



Trên đường lái xe trở về, vẻ mặt Lâm Nhược Khê lại hờ hững, thậm chí gần đây còn lạnh như băng, nửa câu cũng không nói. Trên thực tế thì cũng không biết nói như thế nào, chỉ thầm nghĩ nhanh nhanh về đến nhà rồi chui vào trong phòng của mình, chui vào trong chăn, không ai thấy được.



Dương Thần thấy bộ dạng khẩn trương của cô, không nhịn nổi cười, nói:



- Có nhất thiết phải như thế không? Chỉ là hai quyển sách dạy cách quan hệ vợ chồng, không phải là sách cấm, sao phải che giấu?



Lâm Nhược Khê đột nhiên nhìn về phía đèn, đèn bên đường ánh sáng ảm đạm thanh tĩnh. Lâm Nhược Khê cho xe vào lề đường rồi dừng lại, tắt máy.



Xung quanh bao nhiêu là những cửa hàng nhỏ dành cho người đi bộ. Ban đêm lại không có tiếng động, không có người đi đường, không có xe cộ, không gian vô cùng yên tĩnh.



Ngọn đèn trong xe tự động sáng lên, dịu dàng nhá nhem chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Nhược Khê, hiện ra cảm giác mông lung.



- Cười đã lắm đúng không?



Lâm Nhược Khê đột nhiên hỏi.



Dương Thần đang buồn bực, tại sao tự nhiên lại dừng xe xuống dưới, còn hỏi câu này, không hiểu ra sao cả, hỏi lại:



- Buồn cười cái gì?



Lâm Nhược Khê nghĩ hắn giả vờ, tỏ ra buồn sầu, cười lạnh:



- Anh thấy tôi rất ngốc phải không? Ngay cả việc làm một người vợ như thế nào, làm sao sống chung cùng một người đàn ông cũng không biết.



Dương Thần sửng sốt, vừa định nói “Không có”, nhưng đột nhiên nhớ tới mấy ngày nay hai người ở chung, chính xác là không được tốt lắm. Nhưng Dương Thần không cảm thấy đơn thuần là vấn đề của Lâm Nhược Khê, mà lại bị hỏi như vậy. Hắn đang tự hỏi giữa hai người thiếu cái gì.



Chỉ khi thấy hắn cam chịu, trong mắt Lâm Nhược Khê cảm thấy chua xót:



- Anh biết không? Vừa rồi ở trong nhà sách, thấy vợ chồng lão Triệu như vậy, tuy rằng cảm giác rất chua xót, nhưng tôi thấy bọn họ rất hạnh phúc. Tuy rằng bà Triệu thậm chí không thể nhớ tên người yêu mình là gì. Nhưng lão Triệu vẫn luôn bên bà ấy, bỏ hết tất cả để ở bên bà ấy, làm bạn với bà ấy, cùng bà ấy đi qua những ngày cuối cùng. Tôi rất hâm mộ bọn họ…



- Cô còn trẻ, sao lại nghĩ đến những điều này?



Dương Thần nói.




- Tôi… Tôi không hiểu như thế nào là tình yêu…



- Cái này… Thật ra tôi cũng không hiểu…



Dương Thần sờ sờ gáy, hắn thật không hiểu, những người phụ nữ trước kia hắn đều chộp tới liền. Nhưng đối với người phụ nữ này, cũng chưa nói có bạn nam nữ, chỉ có tình người thôi.



Lâm Nhược Khê nhụt chí nói:



- Vậy anh nói nhiều như thế để làm gì? Cũng đều là vô nghĩa.



- Thực ra cũng không phải là không có cách…



Dương Thần nhỏ giọng nói, ngắm ngắm trước mặt cô, hưởng thụ mùi thơm trên người Lâm Nhược Khê.



- Cách gì?



Lâm Nhược Khê tò mò hỏi.



Dương Thần nuốt nuốt nước miếng, châm chước dùng từ nói:



- Tôi cảm thấy là… chúng ta cần phải bắt đầu lại như những đôi nam nữ khác đang bắt đầu yêu nhau. Cái gì gọi là bắt đầu yêu nhau? Chính là thân thể và thân thể đụng chạm. Cái gì gọi là giữa tôi và cô, giữa cô và tôi, âm dương điều hòa, da thịt giao hồi…ví dụ như hiện tại trong xe này, có một vài việc cũng có thể làm…như thể…Nhược Khê, cô hiểu ý tôi chứ?



Dần dần, trong bóng đêm, Lâm Nhược Khê bắt kìm nén hơi thở. Đôi mắt như nước trong veo hiện lên một tia lạnh lùng…



- Lưu manh!!!



Lâm Nhược Khê hình như rất tức giận, xẵng giọng một tiếng, trực tiếp khởi động xe, còn nhấn mạnh ga!



- Lừa gạt!



Mercedes-Benz chạy giống như tên lửa cỡ nhỏ bay vụt trên đường. Động cơ mạnh khiến Dương Thần phấn chấn kề sát ở trên ghế tựa.



- Này! Này! Đừng có kích động nha! Đi nhanh như vậy để làm gì?



- Không cần anh lo!



- Đại tỷ tôi nói sai rồi! Cô đi chậm một chút đi! Muốn đụng xe nữa hả?



- Đâm chết tên sắc quỷ vô lại!



- Đâm chết tôi cô mới chịu giảm ga hả?



- Không cần anh quản.



- Tôi nói đại tiểu thư, cô mới là sát thủ đấy!



- Đèn xe đỏ ban đêm xẹt qua mũi nhọn như đường cong, biến mất ở cuối đoạn đường.