Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1310 : Đèn cạn dầu

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Dương Thần cảm thấy Ngọc Tuyết Ngưng này nhìn như thiên kiều bá mị, lại tinh khiết như hoa sen nổi trên mặt nước, nhưng trong lòng hoàn toàn là loại người âm tàn cay độc, tu vi lại sâu không lường được, không thể không đề phòng.



- Cung chủ đã cải trang vi hành xong, trừng phạt thủ hạ, vậy chúng ta cũng nên đi rồi.



Ánh mắt Dương Thần báo cho Tuệ Lâm, dự định thoát thân càng sớm càng tốt.



Tuệ Lâm đâu còn dám ở lại lâu, nghĩ đến tất cả mỹ nữ trước mắt đều là bàn cờ hồ ly thiết lập, thấy Ngọc Tuyết Ngưng sợ sắp mất hồn, gắt gao đuổi theo.



Đôi mắt đẹp của Ngọc Tuyết Ngưng hiện lên chút vẻ trêu tức, liên tục bước nhẹ, không biết tại sao đã chặn lại đường đi của Dương Thần.



- Dương công tử, nơi này rất gần Ngọc Hồ cung, không bằng hai vị đến chỗ Bổn cung ngồi một chút?



- Tôi thấy không cần thiết, tôi còn muốn mau chóng tới Thông Thiên hồ.



Dương Thần cẩn thận giữ khoảng cách.



Ngọc Tuyết Ngưng cười khanh khách nói:



- Tuy trước kia Bổn cung có lừa dối thân phận với nhà ngươi, nhưng những lời khác đều không phải nói ngoa, Thông Thiên tháp mở ra dù sao cũng phải hơn nửa tháng nữa, Dương công tử lúc này đến trước, chỉ là một khoảng không mà thôi.



- Tâm tư Cung chủ hết thảy khó dò, Dương Thần tôi tuy không phải rất ngu, nhưng không thông minh đến có thể so đấu sống cùng cao thủ không biết bao nhiêu năm tháng như Cung chủ, Cung chủ hiển nhiên là trong lời có chuyện, không bằng nói thẳng ra đi.



Dương Thần biết rằng, người phụ nữ này không dễ dàng buông tha chính mình.



Ngọc Tuyết Ngưng nhẹ nhàng vân vê từng lọn tóc đen, nói:



- Dương công tử, kỳ thật Yêu tộc chúng tôi không phải không nói đạo lý, chỉ là nhân loại các người nhiều hư dĩ ủy xà, giả nhân giả nghĩa như vậy.



- Lần này từ trong cung đi ra, đầu tiên là nghe thủ hạ hồi báo, Bạch Cưu ở ngoài thành tàn sát bừa bãi nên tự mình đến xem xét thực hư. Thứ hai, cũng đúng lúc nhận được hồi báo của thủ hạ, có người mới tiến vào Vạn Yêu Giới.



- Ba anh em Xuyên Sơn từng tại rừng rậm Yêu Lục giao thủ với Dương công tử, tuy lời nói của bọn họ cực kỳ khó nghe, nhưng Bổn cung cũng sẽ không quá coi là thật, ít nhất hiện giờ, Bổn cung cũng không có dự định sẽ tìm lại danh dự cho bọn họ.



- Tôi lại không thể tin tưởng, người tự mình tìm thú vui, lại là một người phụ nữ tự biên tự diễn như Cung chủ, cũng cần phải mời khách vào nhà


Dung nhan thiên kiều bá mị xinh đẹp của Ngọc Tuyết Ngưng hiện lên một chút âm lệ, không hề có ý né tránh!



- Không biết tốt xấu, tìm đường chết!



Đột nhiên, sau lưng cô ta lại lần nữa tuôn ra năm cái đuôi chồn cực lớn, vững vàng đụng chạm với Hỗn Độn đỉnh kia!



Lực hút vốn không gì sánh kịp, lần này vừa muốn phát huy liền bị một cỗ nguyên lực đích thực dũng mãnh, sững sờ tạo thành lực phản tác dụng xoắn ốc, hoàn toàn không có hiệu quả!



Trên Hỗn Độn đỉnh, quang ảnh mãnh thú thoáng hiện, giống như vô cùng không cam lòng, lại vẫn như cũ bị năm cái đuôi lớn kia đánh trở về giữa không trung!



Lồng ngực Dương Thần khó chịu, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi, tu vi của Ngọc Tuyết Ngưng này cao hơn mình rất nhiều, bản thân dùng Hỗn Độn đỉnh vốn căng thẳng, lúc này lại càng giống lấy trứng chọi đá, múa rìu qua mắt thợ!



Tuệ Lâm ở phía xa vẫn luôn căng thẳng nhìn, thấy Dương Thần phun ra ngụm máu thì bất chấp nguy hiểm, cuống quít bay vọt tới.



- Dương đại ca! Anh thế nào rồi?



Dương Thần cảm thấy một trận suy yếu, khi cô gái đỡ lấy chính mình, không ngờ khống chế không nổi tựa vào người Tuệ Lâm.



Muốn nói với Tuệ Lâm bản thân không có gì đáng ngại, nhưng nói chuyện đều có chút lao lực, chỉ có thể lắc lắc đầu.



Lục phủ ngũ tạng sóng cuộn biển gầm, khắp nơi đều là nội thương, ‘Vãng niệm diễn sinh kinh’ cũng vì hao phí một lượng lớn nguyên khí, hồi phục vô cùng chậm.



Hỗn Độn đỉnh không cách nào tiếp tục chống đỡ, một luồng ánh sáng hiện lên liền quay về đan điền Dương Thần, không có động tĩnh.



- Hừ, Bổn cung sớm cảnh báo ngươi, bằng chút tu vi ấy của ngươi, dùng Hỗn Độn đỉnh đối phó với Yêu tộc tầm thường có lẽ còn được, muốn đối phó với Bổn cung, còn kém xa lắm!



Ngọc Tuyết Ngưng đã kiên nhẫn đến cực hạn, con ngươi sắc lạnh liếc mắt đã chạy tới, sau khi thấy sắc mặt trắng bệch của Tuệ Lâm thì cười lạnh một tiếng, phân ra hai dải lụa trắng, đồng thời quấn lấy Dương Thần và Tuệ Lâm!



- Hai người các ngươi, toàn bộ theo Bổn cung trở về!



Dương Thần cố gắng đẩy Tuệ Lâm ra, nhưng thân thể đã không nghe sai khiến, đây hình như là lần đầu tiên mình bị đánh cho chân nguyên giống như đèn hết dầu tắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình và Tuệ Lâm bị cuốn lấy.



Ngọc Tuyết Ngưng xé hai mảnh lụa trắng ra, thân ảnh nhanh chóng bay về dãy núi phía xa, mà Dương Thần và Tuệ Lâm, giống như hai con rối gỗ, tùy ý bay theo.