Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1317 : Long Vương

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Lời nói như thể đánh trúng nội tâm mềm mại, Tuệ Lâm tại thời khắc này si ngốc nói không ra lời.



Hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ lưu chuyển trong đầu Tuệ Lâm…



Dương đại ca thực sự xem trọng mình như vậy? Trong lòng anh ấy thật sự để ý mình? Anh ấy đối với mình cũng có loại tình cảm này sao…



Nghĩ tới những thứ này, lúm đồng tiền nhỏ của Tuệ Lâm đều đỏ tới mức có thể dùng để đun nước.



Ngọc Tuyết Ngưng lúc này đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:



- Tiểu tử thối kia đã có vợ, còn cùng cô như vậy, rõ ràng không phải thứ gì tốt, cô còn nhớ tới hắn, quả thực là ngu xuẩn tới cực điểm.



- Không, không phải như thế.



Tuệ Lâm biện bạch:



- Dương đại ca đối với mọi người đều rất tốt, không phải chỉ với mình tôi…



- Lời của cô nghĩa là, tiểu tử kia ngoài cô ra còn nhúng chàm với những người phụ nữ khác? Nói như vậy, vợ con hắn chẳng phải rất đáng hương.



Lông mày Ngọc Tuyết Ngưng nhíu chặt.



Tuệ Lâm muốn phủ nhận, nhưng lại nghĩ hình như đó là sự thật, đành nói:



- Cô nói rất khó nghe, cái gì mà nhúng chàm không nhúng chàm, tôi với Dương đại ca là trong sạch. Hơn nữa đó là lựa chọn của chị tôi, quan hệ gì tới người khác?



- Hừ, bây giờ trong sạch, không có nghĩa là sau này cũng trong sạch. Có lẽ trong lòng hắn chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội để ăn tiểu nha đầu cô.



Ngọc Tuyết Ngưng cười quyến rũ, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra một chút vẻ giảo hoạt,



- Bổn cung thấy cô vẫn là thân xử nữ, nguyên âm dồi dào, nếu như tu luyện tốt, tương lai có có tiềm lực đặt chân vào Tiên môn, không nên bị mê hoặc bởi tên đàn ông thối.



Tuệ Lâm cắn môi mỏng, mặt lạnh không nói, tựa hồ như bất bình đối với lời nói xấu của Ngọc Tuyết Ngưng với Dương Thần.



Ngọc Tuyết Ngưng khanh khách cười:



- Bổn cung niệm tình cô tâm địa thiện lương, tính tình hiền lành, nhìn mà thấy vui mừng mới nói nhiều với cô như vậy. Những ngày này cũng không bạc đãi cô, nếu cô không tin lời nói của Bổn cung, tự mình tới hỏi Dương Thần là được, xem hắn có phải là tiểu tử thối ra vẻ đạo mạo không…



- Cái gì… có ý gì…



Tuệ Lâm khó hiểu.



Ngọc Tuyết Ngưng cười thần bí, tay áo phất một cái, Tuệ Lâm liền không tự chủ được mà lọt vào người cô.
- May mà Phong Long tới kịp, bằng không thuộc hạ cũng khó có thể an toàn trở về.



Cầu Vô Cương có hơi nghi ngờ, nhìn về Phong Long hỏi dò.



Phong Long gật đầu nói:



- Bệ hạ, đúng là thuộc hạ ở chỗ giao giới của Lâm Uyên cốc phát hiện Băng Long sử. Ma Đế Tử Tiêu kia mấy năm gần đây tránh ở rừng Tử Trúc không màng thế sự, đám Thiên ma không ít mới vừa thăng tiến, thực lực không bằng lúc trước, Băng Long giết liên tục sáu gã cũng không có gì là lạ.



- Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hộp huyết tinh Thiên ma Thiên yêu trên tay Bổn vương đều là do Băng Long sử lấy mạng dành tới, Bổn vương sao có thể có nửa phần ngờ vực.



Cầu Vô Cương cười sang sảng nói:



- Phong Long sử, ngươi giúp Băng Long sử đi tu dưỡng, trước đại hội Thông Thiên, không cần phải ra ngoài xử lý bất cứ chuyện gì nữa.



- Bệ hạ, nhưng huyết tinh yêu ma đã đủ chưa?



Băng Long sử dò hỏi.



Cầu Vô Cương cười không đáp,



- Không cần hỏi nhiều, Băng Long sử, đại sự mà thành, ngươi là công thần lớn nhất, đi xuống đi.



Băng Long sử do dự, chắp tay nói:



- Còn muốn hỏi Bệ hạ, nửa tháng nữa là đại hội Thông Thiên, Long cốc ta phái người nào tới?



- Ngươi vì sao lại quan tâm chuyện này như vậy?



Cầu Vô Cương hí mắt.



Băng Long sử khẩn thiết nói:



- Thuộc hạ chưa bao giờ tham gia đại hội Thông Thiên, lần này nguyện tới! Thi đấu vì Long cốc!



Ánh mắt Cầu Vô Cương tập trung trên người Băng Long thật lâu, sau đó quỷ dị cười nói:



- Bổn vương sẽ xem xét, Băng Long sử trước hết lui ra đi.



Băng Long sử có chút không cam lòng nhưng vẫn gật đầu, cùng Phong Long sử biến hóa nhanh chóng, lại lần nữa hóa thành cự long hơn trăm thước bay ra khỏi đại điện.



Cầu Vô Cương nhìn hai con rồng xanh bay đi, lại nhìn một chút bình ngọc huyết tinh trên tay, trong ánh mắt là vẻ khó đoán.