Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 133 : Chị dâu em chồng

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Trực giác nói cho Dương Thần biết, Triệu Hồng Yến hẳn là gặp rắc rối, mặc dù cô say rượu, nhưng Dương Thần vẫn cảm thấy sắc mặt Triệu Hồng Yến không được tự nhiên.



Đã vào thu, thời tiết vào ban đêm dường như càng lạnh hơn, gió thổi mạnh chẳng có mấy ai đi ngoài đường, thỉnh thoảng cũng có người đi qua nhưng cũng vội vàng.



Dương Thần bước ra khỏi quán rượu, nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Triệu Hồng Yến và Dư Huy, thấy đau đầu đành phải tự mình tìm kiếm.



Cùng lúc đó trong cái ánh sáng rực rỡ của đèn điện Triệu Hồng Yến khoác trên mình chiếc áo dệt kim màu xám, phối hợp với chiếc váy ngắn màu đen xếp tầng bước vào bãi đỗ xe. Đôi chân thon dài được bao bọc bởi đôi tất đen, cả người càng toát ra vẻ phong tình của người thiếu phụ, nhưng trên khuôn mặt cô tràn ngập lo âu, ảm đạm.



Do dự một hồi, Triệu Hồng Yến chuẩn bị mở điện thoại ra, nhưng vừa mở đã có điện thoại tới.



- Làm sao vậy chị dâu thân yêu của tôi, không dám gọi cho anh trai tôi à?



Âm thanh Dư Huy đằng sau vang lên có phần cười nhạo.



Cơ thể yếu ớt của Triệu Hồng Yến khẽ run lên chậm rãi xoay người nhìn Dư Huy, hơi thở yếu ớt nói:



- Tiểu Huy cậu sao cũng ra đây vậy, tôi đang định gọi đây.



- Tối như này tôi sợ chị dâu một mình lỡ xảy ra chuyện gì vì thế tới xem sao.



Dư Huy cười gian tà.



- Tôi là chị dâu cậu cũng không phải là em gái cậu, có thể xảy ra chuyện gì chứ.



Triệu Hồng Yến cười ngượng ngùng cúi đầu. Ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Dư Huy.



Dư Huy tiến lại vài bước đi đến cách Hồng Yến một mét.



- Tôi có một chị dâu như thế này, anh trai tôi có một người vợ như thế này tôi làm sao có thể không lo lắng chứ. Chị dâu cũng không cần để ý tới tôi cứ gọi điện cho anh cả đi để anh ấy yên tâm.



- Cậu…cậu cứ đi vào trước tôi sẽ gọi.



Triệu Hồng Yến thở có chút loạn.



- Tại sao cứ muốn tôi đi vào lẽ nào chị dâu gọi điện cho anh cả lại có chuyện muốn giấu tôi? Hay là…chị chột dạ căn bản không muốn gọi nhưng lại gọi?



- Dư Huy!



Mặt Triệu Hồng Yến đỏ lên ngẩng đầu nhìn chằm chằm trước ánh mắt quái dị của nam nhân kia.



- Ý của cậu là gì? Cậu sao có thể nói những lời đó với chị dâu cậu chứ?




- Thật không?



Dư Huy nhíu nhíu mày coi như không nghe thấy gì nói:



-Vậy lão già nhà cô…



- Dư Huy!



Triệu Hồng Yến trái tim kiên cường cuối cùng mềm yếu hai mắt đẫm lệ nghiến răng nói:



- Tại sao anh phải như vậy? Rốt cuộc tôi nợ anh điều gì mà anh lại hành hạ tôi như vậy?



- Cái gì cô cũng nợ tôi! Cả người cô là của tôi! Tất cả người nhà cô đều nợ tôi! Từ ngày mà cô bước vào cánh cửa Dư gia tôi đã thề là phải có được cô, cô đừng nghĩ có thể thoát…



Tinh thần của gã có chút thác loạn cười điên cuồng.



Đôi tay ra sức giãy giụa của Triệu Hồng Yến ngừng lại gã cũng thả lỏng tay ở ngực.



Nức nở, toàn bộ cơ thể Triệu Hồng Yến trên tường không còn chút sức lực ôm mặt cơ thể lạnh run lên.



- Chị dâu Hồng Yến, bây giờ bên cạnh đã không còn ai, chị cũng nên tranh thủ thời gian, tỏ thái độ một chút đi chứ?



Triệu Hồng Yến toát mồ hôi, ngẩng đầu lên lạnh nhạt nhìn gã:



- Dư Huy, cậu sẽ hối hận.



Dư Huy cười đểu cáng nói:



- Hối hận hay không là chuyện của tôi, bây giờ tôi nói cô cởi thì cô phải cởi, chờ tôi làm xong thì hãy nói xem hối hận hay không.



Gió đêm thổi qua bãi đỗ xe khiến người ta có cảm giác lạnh toát.



Triệu Hồng Yến hít thở sâu một hơi, bất lực nhắm mắt lại, hai tay bắt đầu lần lên hàng cúc áo cởi chiếc áo ngoài ra, để lộ dần bộ ngực thấp thoáng bên trong…



Dư Huy nuốt nước bọt, hai mắt nhìn đăm đăm vào đó, mong ước bấy lâu nay của gã gần như đã thành hiện thực..



Đúng lúc này, có một giọng nam vọng lên:



- E hèm…cái này…Triệu Hồng Yến, trời lạnh thế này, tôi nghĩ chị vẫn nên mặc áo vào thì hơn.