Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1330 : Thông Thiên đại biến
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
Trên hồ Thông Thiên, phong vân đổi sắc!
Chín cái đầu rồng hấp hối, một đôi cánh to không cách nào tiếp tục vỗ nữa, toàn bộ long thể khổng lồ rơi xuống!
Ầm ầm!
Sóng nước tóe lên cao, trên thực tế, nước hồ này đã đỏ sẫm một mảnh, huyết nhục nội tạng của đám Yêu Tu và Ma Tu nổi lền bềnh
Các Long tộc liên quân thấy Cầu Vô Cương bị Cửu Vĩ thiên hồ một chiêu đánh chết, không thể tin được, đồng thời sinh ra cảm giác sợ hãi!
Sợ hãi này, những cao thủ còn lại của Long tốc đã bị suy yếu chiến ý, thế tiến công cũng không còn sắc bén cuồng mãnh.
Rất nhanh, Tử Tiêu cùng Ngọc Tuyết Ngưng dẫn theo đám Yêu Tu và Ma Tu thủ hạ của mình, chém rụng đám còn lại của Long tộc!
Tàn sát thành biển máu khiến mùi máu nồng đặc tràn ngập trong không khí!
Đám Yêu Tu của Ngọc Hồ cung hưng phấn không thôi. Bọn họ cũng không biết, thực lực thật sự của Cung chủ nhà mình đã đạt tới cảnh giới khiến người ta nghe đã rợn cả người rồi.
Tất cả mọi người đều có thể tiên đoán được, trong tương lai, toàn bộ Vạn Yêu Giới sẽ là Ngọc Hồ cung một mình độc đại, Ma Đế Tử Trúc Lâm thực lực tương đương với Cầu Vô Cương, tự nhiên không dám tranh đấu với Ngọc Tuyết Ngưng.
Mà Long cốc, mất đi Cầu Vô Cương, cho dù có cao thủ gì ẩn nấp cũng khó có thể lại lần nữa trọng chấn!
Thực lực của Ngọc Tuyết Ngưng hiển lộ rõ ràng, cũng là vì Cầu Vô Cương đột nhiên điên cuồng ép buộc, cũng chỉ có thể tính là Cầu Vô Cương gieo gió gặt bão!
Khi tất cả máu Yêu Long nhuộm đỏ Thông Thiên hồ, sau khi rơi xuống hồ, tại hiện trường, chỉ còn lại Ngọc Tuyết Ngưng cùng Tử Tiêu và mười mấy thuộc hạ Yêu Tu Yêu Ma.
Đám còn lại này, không ai không phải cao thủ bát phẩm trở lên, nhưng Chân nguyên lực đều bị hao tổn tới bảy tám phần, muốn tiếp tục gây chiến cũng không có khả năng.
Toàn bộ hiện trường, ngoại trừ Ngọc Tuyết Ngưng và Tử Tiêu nội công thâm hậu, còn có vẻ thảnh thơi chỉ còn lại Dương Thầm và người đeo mặt nạ trúc không tiêu hao bao nhiêu Chân nguyên lực.
- Xem ra, sau hôm nay, lịch sử tạo thế chân vạc của Vạn Yêu Giới này, sắp phải viết lại rồi.
Tử Tiêu nhìn Ngọc Tuyết Ngưng mặt không đổi sắc, cười khổ nói.
Ngọc Tuyết Ngưng thu hồi chín chiếc đuôi hồ ónh oánh, trong mắt nhẹ chảy qua sự ngờ vực, nhìn xác rồng chín đầu trồi trên hồ nước, dường như đang suy nghĩ cái gì.
- Cung chủ, hôm nay Long Vương đã chết, không bằng thuộc hạ dẫn dắt tộc ban, đi vào Long cốc huyết tẩy, đoạt lãnh địa Long cốc cho Cung chủ?
Tiến lên chờ lệnh chính là Thanh Loan.
Ngọc Tuyết Ngưng lắc đầu,
- Việc này có điểm cổ quái, Cầu Vô Cương theo lý thuyết đều không phải tên lỗ mãng. Thông Thiên tháp sắp mở ra, làm chuyện chính trước đã.
- Tiểu tử… cháu tốt lắm… rất tốt….
Tống Thiên Hành liên tục nói vài tiếng “Tốt”, các loại ý tứ hàm xúc, chỉ có chính ông ta mới rõ ràng nhất.
Các loại Ma Tu Ma Yêu đều lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn hai tu sĩ loài người kia. Dĩ nhiên là biết được, hình như còn có tình nghĩa quen biết gì gì đó, thảo nào dùng công pháp đều cổ quái giống nhau.
Tử Tiêu và Ngọc Tuyết Ngưng sớm đã đoán trước, lại không hề đi làm phiền đôi bạn nhiều năm nói chuyện.
Nhưng Thanh Loan ở bên cạnh lại hỏi Ngọc Tuyết Ngưng,
- Cung chủ… đây cuối cùng tính là ai thắng?
Ngọc Tuyết Ngưng bất đắc dĩ liếc nhìn thủ hạ một cái,
- Còn phải hỏi sao, Hình Thiên chỉ lĩnh ngộ đến lực Minh Thủy, Dương Thần lại đạt đến Nghiệp Hỏa cao hơn, đương nhiên là chúng ta thắng.
- Ờ…
Thanh Loan thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thực ra rất để ý kết quả chiến đấu để vào Thông Thiên tháp.
Lúc này, Dương Thần vô cùng vui mừng, vội vàng kéo Tuệ Lâm qua, giới thiệu với Tuệ Lâm:
- Em này, đây là sư huynh của bà em, sư bá Tống Thiên Hành của em, nhìn thấy người thật rồi, còn không mau gọi.
- A?
Tuệ Lâm kinh ngạc cười toe toét, Dương Thần đương nhiên không gạt cô, nhanh chóng cung kính gọi,
- Chào Tống sư bá!
Tống Thiên Hành duỗi tay vỗ vỗ vai Tuệ Lâm, vui mừng nói:
- Vân Miểu không dễ dàng, cha mẹ cháu chết sớm, cô ấy nuôi đứa trẻ như cháu lớn thành từng này, nhìn rất xinh đẹp… Là sư bá năm đó u mê không chịu tỉnh ngộ, mới khiến Thục Sơn suy yếu, cháu nếu có cơ hội ra ngoài với Dương Thần, thay sư bá nói lời xin lỗi với bà cháu!
- Đại thúc… chú… Lời này là có ý gì.
Dương Thần lúc này sau khi vui vẻ, trong đầu tràn đầy nghi ngờ, có chút không biết bắt đầu nói từ đâu.
Tống Thiên Hành cũng không ngăn Dương Thần lại, êm tai nói:
- Cháu đừng vội hỏi, để chú nói, chú vì sao lại biến mất, lại vì sao xuất hiện ở đây…