Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1342 : Cứ như vậy bị chinh phục
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
Dương Thần rút điếu thuốc lá, liên tục rít vài hơi, sau khi hít vào sâu một hơi thì thổi khói thuốc lên mặt Lâm Nhược Khê.
- Khụ khụ…
Lâm Nhược Khê đột nhiên bị “tập kích” làm ho khan một trận, xấu hổ và giận dữ, thở phì phì nhéo thịt trên lưng hắn, tuy biết người này da dày đều không bị đau nhưng vẫn muốn làm cho hả giận.
- Làm gì phun khói vào em!
- Muốn xông hơi em một chút, để em tỉnh táo tỉnh táo.
Dương Thần bất mãn nói:
- Lâm Nhược Khê, em bị tiền rơi vào trong mắt rồi à, thiệt thì thiệt đi, một cái công ty sập tiệm thì đóng cửa, sao phải lôi Tuệ Lâm từ núi Nga Mi về.
- Để một cô nương da mặt mỏng như vậy đi phối em với em diễn trò lấy hình tượng trở lại, sau đó kiếm cho em đống tiền lớn? Em cũng không thiếu tiền, sao phải làm khó dễ em gái mình như vậy?
Lâm Nhược Khê cắn răng, trừng mắt liếc hắn một cái,
- Chỉ mình anh biết thương Tuệ Lâm, em chính là lòng lang dạ sói à? Từ nhỏ đến lớn, bà nội dạy em làm thương nhân như nào, một thương nhân như em không yêu tiền không lẽ lại đi yêu mỹ nữ như anh?
- Em không thiếu tiền, nhưng nhân viên dưới tay em thì sao? Nhân viên công tác trong tổ làm phim thì sao? Tiền lương của bọn họ ai trả? Bọn họ cũng có gia đình, cũng có giấc mộng sự nghiệp của mình!
- Mọi người vất vả làm ra được thành phẩm, nguyên nhân cũng vì bản thân Tuệ Lâm tự nhiên làm ra chuyện mất tích làm mọi việc thất bại thảm hại, anh cảm thấy đây đối với đám nhân viên đó là công bằng sao? Đó đơn thuần chỉ là vấn đề tiền sao?
- Em tin Tuệ Lâm sau khi nghe xong đề nghị của em, nhất định cũng sẽ suy xét kỹ lưỡng rồi tiếp nhận, em cũng không ép em ấy làm cu li, là đưa em ấy trở lại sân khấu yêu thích để ca hát biểu diễn.
Dương Thần bị chấn vấn liên tiếp khiến mất chút nóng nảy, nếu thật sự là như vậy, quả thật là Tuệ Lâm liên lụy bọn họ, mà chính mình cũng có phần trách nhiệm.
- Có thể … đừng làm Tuệ Lâm lại thành đối tượng để mọi người chỉ trích hay không, bị mắng tới té tát vậy thì hỏng bét, lão thái bà Vân Miểu kia sẽ tìm anh liều mạng.
Dương Thần nhỏ giọng than thở.
Lâm Nhược Khê mắt lạnh nói:
- Anh không muốn Tuệ Lâm làm việc lại như vậy, không phải là thật sự có gì với em ấy không muốn bị em phát hiện chứ?
Dương Thần ra vẻ trấn định nói:
- Anh yêu Dương Thần! Là anh sao? Anh thật sự đã trở lại?
Dương Thần có thể nghe ra hưng phấn trong lời nói của Jane, buồn bực nói:
- Em cũng biết thời gian anh mất tích à?
- Đương nhiên, em lúc nào cũng chú ý tới anh, chỉ là khoảng cách quá xa, không thể kỹ càng tỉ mỉ
Jane u oán nói.
Cảm giác được người khác lo lắng luôn rất tốt, Dương Thần cười cười:
- Tiểu Jane, tình hình tu luyện thế nào?
Cách gọi buồn nôn mà Khải Sắt Lâm chỉnh ra, bị Dương Thần nói, Jane thật không kháng cự nổi.
- Hơi chậm, vẫn còn là Hậu Thiên, loại công phu Hoa Hạ này thật khiến người ta khó hiểu, thế nhưng có thể khiến cơ năng cơ thể em nhanh chóng tăng lên, tế bào hoạt tính cũng nâng cao, chính là không có căn cứ khoa học gì.
Đại khoa học gia Jane thực buồn rầu nói.
Dương Thần không khỏi cười ha ha, lối suy nghĩ của cô bé này thật thú vị, nhưng rất nhanh thở dài,
- Không nói chuyện này nữa, anh gặp rắc rối, cần em làm kiểm tra.
Jane vừa nghe, nhất thời khẩn trương lên,
- Anh yêu, anh không phải lại đau đầu chứ?
- Lần này không phải vấn đề đau đầu, so với đau đầu còn gay go hơn, anh hiện tại không có cách dùng tu vi của mình.
Dương Thần bất đắc dĩ đem chuyện phát sinh nói đơn giản một lượt.
Jane sau khi nghe xong, trầm mặc một lúc, bình tĩnh nói:
- Nếu đã như vậy, anh không cần phải bay đến Luân Đôn nữa, em bay về Yến Kinh, coi như là về ăn tết âm lịch Hoa Hạ, tránh thu hút sự chú ý của các thế lực khác, an toàn hơn.