Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1387 : Cô gái của bóng đêm

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Dương Thần cười khổ trong lòng, nói như vậy chính mình dường như bày ra chuyện lớn rồi,



- Tôi hiện tại lửa cũng phóng rồi, người cũng đánh rồi, thù cũng đã kết rồi, binh tới tướng đỡ, thật sự đánh không lại thì bỏ chạy, đến lúc đó rồi nói.



Nói xong, Dương Thần liền muốn quay người rời đi, tâm trạng lớn của hắn không còn đi buồn lo vô cớ.



Mặt Tuyệt Kiếm đạo nhân hiện lên tia nghi ngờ, vừa rồi khi anh ta đuổi tới thì phát hiện, Dương Thường dường như không còn khả năng cảm nhận như trước, cái loại tu vi bá đạo.



Ánh mắt lưu chuyển, Tuyệt Kiếm đạo nhân tràn ra một đạo thần thức, đi tới điều tra người Dương Thần.



Nhưng vừa mới tiếp xúc với Dương Thần, một cỗ chân nguyên vô cùng hung tàn từ đan điền của Dương Thần trào ra, thôn tính thần hồn của Tuyệt Kiếm đạo nhân!



Tuyệt Kiếm đạo nhân cuống quít thu hồi thần thức, một thân toát ra mồ hôi lạnh, hoảng sợ nói:



- Ngươi… ngươi cố ý che dấu tu vi của mình, là muốn sắp đặt để hại bần đạo sao?



Dương Thần quay đầu lại trêu chọc nói:



- Người đều cảm nhận được tu vi của ta rồi, ngươi nghĩ rằng ta muốn hại ngươi mà phải che dấu tu vi sao?



Tuyệt Kiếm sửng sốt, đúng là có chuyện như vậy, nhưng lại không biết Dương Thần đột nhiên mạnh lên bao nhiêu tu vi thì vô cùng hoảng sợ, tiểu tử này rốt cuộc là tu luyện như nào?



Nói thật, nếu không có sự chênh lệch tu vi quá lớn, Tuyệt Kiếm thật sự hận không thể chém giết đoạt công pháp của hắn.



Nhưng anh ta không biết, trong lòng Dương Thần vô cùng buồn bực, tình huống hiện tại của chính mình chính là một ngọn núi vàng trước mắt nhưng lại không biết sử dụng như nào, thật sự là tức chết người.



Lắc lắc đầu, Dương Thần thả người nhún lên mấy cái, liền biến mất dưới bầu trời đêm. Xe vận tải đã báo hỏng rồi, hắn phải lái xe của mình để quay về Trung Hải.



Tuyệt Kiếm đạo nhân đứng lặng bên ngoài từ đường đang thiêu đốt, lòng sinh nghi hoặc, nếu Dương Thần có tu vi hùng hậu như vậy, thì tu sĩ Mông gia kia sao có thể còn sống? Hơn nữa, vì sao Dương Thần muốn dùng Không gian pháp tắc để chiến đấu?



Dưới tình huống trăm thứ không được kỳ giải, Tuyệt Kiếm đạo nhân chỉ có thể rời đi, anh ta còn phải trở về thế giới huyền ảo, báo cáo lại tình huống đặc thù lần này với giám sát sử Hồng Mông.







Rạng sáng, trong phòng tổng thống khách sạn năm sao Hilton ở tỉnh Giang.



Từ nơi này nhìn xuống ngọn đèn của thành phố, giống như bầu trời đầy sao, một con đường uốn lượn giống như dãy ngân hà, những chiếc xe thưa thớt lưu động trong đêm khuya.



Dựa vào cửa sổ sát đất, một chiếc bàn công tác rộng lớn, bên cạnh chiếc đèn phong cách Châu Âu, một cô gái đang lẳng lẳng đặt bút viết lên văn kiện.



Ống tay áo tuyết trắng, khoác một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, tóc đen xõa trên vai, buông xuống tới tận dưới hông, bàn tay trắng nõn tao nhã nâng má.




Lâm Nhược Khê bỗng như nghe được chuyện gì đặc biệt thú vị, dung nhan như tuyết liền lộ ra một chút tiếu ý.



- Không đành lòng cự tuyệt… Không đành lòng… A…



Mắt Lâm Nhược Khê hiện lên một đoạn hồi ức, hé miệng cươi nói:



- Hồng Yến, em không cần kích động, chị không có ý trách em, anh ta vốn có rất nhiều phụ nữ, chị sớm đã quen rồi.



- Được em nhắc như vậy, chị thật ra lại nhớ tới, dường như lúc trước chị cùng anh ta kết hôn, anh ta cũng là không nỡ cự tuyệt mới đồng ý…



Triệu Hồng Yên ngây dại, cô tự nhiên không tưởng tượng được, Lâm Nhược Khê lúc trước dùng nhảy lầu tìm chết để uy hiếp Dương Thần lấy cô, mặc cho là hôn nhân theo hiệp ước.



Lâm Nhược Khê sau đó mới dần dần suy nghĩ cẩn thận, ngày đó Dương Thần đều không phải là thật sự để ý sống chết của cô, hắn không phải là loại đàn ông biết thương hoa tiếc ngọc. Mà là vì ánh mắt và dung mạo của cô quá giống Mười Bảy, vì vậy mới có thể khiến người đàn ông này không đành lòng cự tuyệt.



Đương nhiên, đó đều là chuyện sau khi hai người đã thật sự có cảm tình.



Lẳng lặng nhắm mắt một lát, thời điểm Lâm Nhược Khê mở mắt ra, mắt đã lộ ra một chút kiên quyết khác thường, nói với Triệu Hồng Yến:



- Em, tin chị không?



Triệu Hồng Yến xoa xoa nước mắt, không chút do dự gật đầu.



- Vì sao?



- Em không biết, nhưng em vẫn bằng lòng tin tưởng, quyết sách của Lâm Tổng vĩnh viễn đều đúng đắn.



Triệu Hồng Yến thành khẩn nói.



Lâm Nhược Khê mỉm cười, đưa tay chỉ chỉ lên bàn làm việc, một phần văn kiện đã đóng dấu,



- Em cầm lên nhìn đi, chấp hành một cách tỉ mỉ, thông báo, em đi làm.



Triệu Hồng Yến thật cẩn thận cầm lấy văn kiện phía trước, vừa mở ra nhìn, mặt cười đột nhiên trắng bệch.



- Lâm Tổng… Chị… Chị đây là… vì sao?



- Em đã nói, sẽ tin tưởng vô điều kiện. Cho nên, chỉ cần theo đó mà làm.



Lâm Nhược Khê không muốn giải thích, yên lặng xoay người, nhìn bầu trời đêm của thành phố, buồn bã xuất thần.