Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1406 : Lấy cái mạng chó đó

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


- Bản lĩnh của Số 1 lớn như vậy, muốn làm cái gì còn có thể bị Mông gia

các người biết được, các người hình như còn thần thông quảng đại hơn cả ông ta.



Dương Thần nghi ngờ nói.



Mông Nguyệt lúc này sợ Dương Thần không tin, nhưng lại không nói ra được cái gì cụ thể, chỉ có thể tranh luận:



- Trong quan trường, không có cái gì gọi là bí mật thật sự, mỗi gia tộc

tồn tại lâu dài đều có phương thức thu được tin tình báo của mình. Tôi

không biết tin này lấy được như nào, nhưng tôi không có lý do lấy chuyện này để lừa anh.



Dương Thần đã tin bảy tám phần, cẩn thận nghĩ

lại, mình giống như bị người ta coi là con dao, nhớ đến điểm này, lại

hiểu biết thêm về Thủ trưởng Số 1.



Một người trong TV nhìn qua vô cùng vui tươi hớn hở, sau lưng lại biết mượn đao giết người.



Bên trong chuyện này, đương nhiên cũng được Lý gia trợ giúp không ít, tuy

Lý Độn giao tình không tồi với mình, nhưng chỉ sợ đứng trước loại chuyện này, vẫn là ‘lấy lợi ích quốc gia làm trọng’.



Dương Thần đau mà không dám kêu, cũng không có chỗ nói, đi qua đi lại trong chốc lát, ánh mắt như điện nói:



- Hiện tại cô nằm trong tay tôi, bảo người nhà cô thả cha mẹ vợ tôi ra, tôi liền thả cô về.



Trong mắt Mông Nguyệt hiện lên chút dao động, cô thật sự là không muốn tiếp tục ở thêm một giây nào trên thuyền nữa.



- Anh cho tôi phương tiện liên lạc, tôi liền nói với ông nội mình.



Bàn Nhược ở bên cạnh ném điện thoại di động cho cô. Loại di động này là

loại đặc chế chuyên môn, trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia nào

cũng không thể giám sát được.







Trung Hải, bên trong sơn trang tư nhân cực rộng lớn mà Mông gia đã mua được.



Không ít nhân vật trung tâm của Mông gia cũng đã vào bên trong trang, một vài tộc trưởng chi thứ của gia tộc Mông gia đều bị gọi tới đây.



Mông Khoát cùng Mông Điền, Mông Vệ, Mông Kỳ bốn vị Trưởng lão, cùng những

cao thủ khác ngồi ở vị trí cao nhất, bọn họ chính là giữ yên lặng lắng

nghe, cũng chẳng hề thảo luận điều gì với đám vãn bối này.



Phía

dưới, Mông Khai Nguyên cùng mười mấy đại biểu chi thứ, và các nhân vật


Mông Khuyết không nhịn được, người làm cha như y quan tâm nhất là con gái mình.



- Hừ! Mông Khuyết, ngươi phải lấy đại cục làm trọng, hiện tại lá bài trên tay chúng ta có thể áp chế Dương Thần chính là vợ chồng Lưu Thanh Sơn.

Nếu thả bọn họ, Dương Thần âm thầm tiến hành trả thù điên cuồng, mà

chúng ta lại không tìm thấy hắn, vậy thì làm thế nào!?



Một người trong gia tộc Mông gia trách cứ.



Mông Khuyết sắc mặt hết đỏ lại trắng, cuối cùng là trắng bệch, suy sụp không nói ra lời.



Mông Khai Nguyên thở dài thật sâu, nói với Mông Nguyệt vẫn khổ sở chờ mong trong điện thoại:



- Thật xin lỗi, Nguyệt Nhi… Không phải ông nội…



- Cháu biết rồi! Ông nội… không cần nói nữa…



Âm thanh của Mông Nguyệt nhẹ run lên, nhưng vẫn miễn cưỡng cười,



- Cháu bây giờ rất tốt, không cần lo cho cháu, cháu tin ông nội sẽ cứu được cháu về…



Điện thoại lập tức bị cắt, hình như bên cạnh còn có tiếng chửi bậy của Dương Thần.



Lòng Mông Khai Nguyên quặn đâu, dù sao cũng là cháu gái từ nhỏ mình nhìn lớn lên, ông ta không thể để Mông Nguyệt bị tổn thương.



- Ngu xuẩn! Có tìm được địa điểm phát ra tín hiệu không?



Mông Khai Nguyên hướng về phía nhân viên kỹ thuật kia, giận dữ hét lên.



Một nhân viên phụ trách đứng lên, toát mồ hôi lạnh nói:



- Bang chủ, trang thiết bị của đối phương vượt mức quy định, chúng ta

không có cách nào để tìm ra. Chỉ có thể… chỉ có thể đại khái biết được,

là ở vùng biển quốc tế phía Đông.



- Vùng biển quốc tế? Vùng biển quốc tế lớn như vậy? Cả một Thái Bình Dương rộng lớn, nhà ngươi nói như vậy mà cũng nói à?



Mông Khuyết đứng dậy gầm lên.



Đột nhiên, Mông Khoát vẫn bất động thanh sắc dứng dậy, mắt sáng như đuốc đảo qua mọi người phía dưới:



- Biết là phía Đông là đủ rồi. Mông Điền, Mông Vệ, hai người các người theo ta ra biển, tìm nghiệt súc kia, lấy cái mạng chó đó.