Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1440 : Tôi hỏi quốc tịch các người chưa

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Bị Goo Ji Yong nói như vậy, mọi người mới nhớ tới, bọn họ đều là nhân vật trong xã hội thượng lưu Hàn Quốc, không ít người là phú hào quyền quý có uy tín trong Châu Á, dựa vào cái gì phải nghe lời Dương Thần?



Cho dù là tới tham gia hôn lễ của nhà họ Park, cũng chỉ là bán chút sĩ diện cho Park Cheon mà thôi.



Cha con nhà họ Goo vô cùng đắc ý, cảm thấy mặt mình tỏa sáng, đẩy các tân khách xung quanh khác ra, bắt đầu nghênh ngang đi về phía bãi đỗ xe của trang viên.



Các tân khách khác cảm thấy có phần không nhịn được, vừa rồi lại quên mất điểm này, bị Dương Thần hù dọa, ngược lại lại để Goo Ji Yong làm ‘anh hùng’ của Đại Hàn Dân Quốc, tất cả đều hung tợn nhìn Dương Thần, tràn ngập khinh thường.



Park Cheon cũng phát hiện ra một điểm, các vị khách ở đây không phú thì cũng quý, đều là những nhân vật có uy tín danh dự, những người này ngay cả ông ta cũng phải để cho chút thể diện, không phải loại có thể tùy tiện quản lý.



Giống như tù phạm bị giam giữ, muốn bọn họ tiếp nhận điều tra, nói dễ thế?



Mọi người tản ra, không ít người đã bắt đầu diễu võ dương oai cố ý thảo luận tiếp theo đi đâu uống vài chén, mục đích để chế nhạo Dương Thần.



Dương Thần dường như không hề tức giận, không hề lên tiếng đi về phía cha con Goo Yu, bước chân trầm ổn.



Cha con Goo Yu nhìn thấy Dương Thần đuổi theo, khinh miệt xoay người nhìn hắn,



- Sao vẫn còn muốn giữ chúng tôi lại ư? Lẽ nào cậu không biết, Đại Hàn Dân Quốc là quốc gia pháp trị? Cậu nhốt công dân trái pháp luật, là bị nhốt vào cục cảnh sát…



Dương Thần vẫn không hề quan tâm, lập tức đi đến bên cạnh mặt cỏ, cầm lấy hàng loạt hoa tươi và dây ruy băng dùng để tạo hình bên cạnh xe hôn lễ.



Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai tay Dương Thần chế trụ phía trước chiếc xe.



Hắn muốn làm gì? Dọn xe? Trong đầu mọi người hiện lên ý niệm hoang đường.



Nhưng, giây tiếp theo, ánh mắt trở nên dại ra mà rung động!



Dương Thần nhẹ nhàng như nhấc miếng bọt biển lên khỏi mặt đất, chiếc xe hôn lễ phát ra những tiếng kêu két két, rồi đột nhiên bị Dương Thần nhấc lên khỏi đỉnh đầu!



Ước chừng hai tấn cân nặng lại nhẹ như lông hồng trên tay Dương Thần!



Đối với Dương Thần và Jane thì không tính là gì, nhưng trong mắt các tân khách thì lại giống như một con quái vật!



Cha con nhà họ Goo rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, giật mình giương miệng, rút lui về sau vài bước.



- Cậu… cậu làm gì?



Goo Ji Yong run rẩy hỏi.




Eum Jeong mím cánh môi hoa, đi đến phía trước để Jane kiểm tra.



Jane đeo bao tay cao su, sau khi kiểm tra toàn thân, lại dùng thuốc được tạo ra dính một núi bụi lên người cô, tiến hành thí nghiệm.



Thứ thuốc không màu kia đột nhiên biến thành màu phấn hồng, trong mắt Jane phát ra dị sắc.



- Là Kali xianua? Eum Jeong, thật sự là cô?



Mọi người đều không dám tin nhìn về phía Eum Jeong, sau đó giống như sớm đã đoán ra được như vậy, cắn đôi môi đỏ cúi đầu.



Lần này, mọi người không khỏi thở ra một hơi, dù sao cũng tìm được người hạ độc rồi, bọn họ cũng được loại bỏ nghi ngờ.



- Sao có thể… là Eum Jeong?



Park Cheon cũng chịu đả kích, lảo đảo lui về sau một bước, lại vô cùng phẫn nộ rít lên,



- Nghiệp chướng! Nhà họ Park tôi làm gì có lỗi với cô! Cô vì sao lại phải hạ độc Ji Yoen!?



Bên cạnh Park Cheon, những người khác trong nhà họ Park đều lộ ra vẻ mặt căm phẫn, mà luật sư Kim và Kim Chul đều cau mày, Kim Chul nắm chặt hai nắm tay, như là tùy thời đều có thể nổi điên.



Dương Thần lúc này lại vô cùng yên tĩnh, muốn nghe xem cô ta nói gì.



Hai mắt Eum Jeong đẫm lệ ngẩng đầu lên, lộ vẻ sầu thảm cười nói:



- Hội trưởng, thật xin lỗi… Nhưng tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi.



- Cái gì?



Park Cheon nghi ngờ mình nghe nhầm.



Eum Jeong hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ oán hận,



- Người cao quý như Hội trưởng hay quên chuyện, chỉ sợ đã quên rồi, hơn hai mươi năm trước, ông đã gặp một người phụ nữ, tên là Huyn Chi Wan!



Park Cheon đột nhiên hít sâu một hơi, thân mình mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, ngón tay run rẩy chỉ vào Eum Jeong,



- Cô… cô là…