Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1462 : Mọi thứ đều cho chủ nhân

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Dương Thần rất vừa lòng với 2 loại sức mạnh hoàn toàn mới của mình,

tuy có chút hơi yếu, nhưng dù sao cũng là 1 lực tấn công, có hiệu quả

như vậy rất không tồi.



Đúng như suy nghĩ trước đây của Dương Thần, sợ rằng dưới Nhược Thủy kỳ, đều không phải đối thủ của mình.



Ba đối thủ này không đủ mạnh, đến cả việc dùng sức mạnh hỗn độn cắn nuốt bọn họ cũng không có hứng thú, giết luôn cho rồi.



Phía dưới, người của Mông gia đã choáng váng, vừa rồi còn vây quét

Dương Thần đánh đến không thấy bóng dáng, lúc này, 2 vị trưởng lão không hiểu sao đã bị giết rồi!?



Sắc mặt đám người Mông Khai Nguyên và Mông Khuyết đều trắng như giấy, còn trong mắt Mông Nguyệt lại tràn đầy kinh ngạc và suy nghĩ phức tạp.



Thi thể Hàn U từ trên trời rơi xuống, Ngô Mai Nguyệt lại hài cốt không còn!



Chỉ còn lại Mông Kỳ, ở giữa không trung, thân thể run rẩy, cũng không dám tin vào mắt mình!



- Không….sao có thể….có thể như vậy….



Vẻ mặt Mông Kỳ thất kinh, bởi vì sợ, khuôn mặt già vặn vẹo, điên cuồng hét lên 1 tiếng, lách mình muốn chạy trốn!



Dương Thần chẳng buồn nhìn nữa, giữa không trung ngưng tụ ra 1 sợi dây thừng lửa dài màu xanh, cột lấy Mông Kỳ!



Mông Kỳ chẳng qua là tu vi của Hóa Thần Kỳ, tốc độ, hay thần thức,

đều quá bạc nhược, căn bản không cách nào trốn thoát khỏi phạm vi tinh

thần nắm bắt của Dương Thần, né tránh cũng không có chỗ để trốn.



- Cho tu sĩ Hóa Thần Kỳ như ngươi chết dưới lam hỏa của ta, cũng là vinh hạnh của ngươi. Dương Thần thản nhiên nói.



Nhưng căn bản Mông Kỳ không thể phát giác lam hỏa này rốt cuộc có gì

kỳ diệu, bởi vì tu vi và thân thể của lão so với lam hỏa thật sự chênh

lệch quá nhiều!



Hợp thể Tam Muội chân hỏa và Minh thủy, vừa mới tiếp xúc Mông Kỳ, liền hòa tan lão!



Giống như là đem cơ thể người biến thành 1 vũng chất lỏng, tiếp đến bốc hơi trong không khí!



3 chiêu đơn giản, Dương Thần đã tẩy trừ 3 vị trưởng lão Mông gia, nếu trên mặt đất không có mấy ổ voi, thậm chí cũng không có ai sẽ nghĩ rằng vừa mới xảy ra chiến đấu.



Trong ánh mắt sợ hãi của đám người Mông gia và bang Hoa Nam, Dương

Thần nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, cười tà nhìn đám người Mông Khai

Nguyên.



Thực lực tuyệt đối, khiến cho bọn Mông Khai Nguyên mất hết can đảm,

bọn họ không biết làm sao ngăn cản 1 Dương Thần xa lạ mà hùng mạnh.



Cuối cùng, Mông Khai Nguyên chỉ có thể cố gắng ra vẻ thong dong kiên cường mà nói:



- Dương Thần, tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ cho rõ, Mông gia bọn ta

không chỉ có chút thực lực đó, ngươi dám đả thương bọn ta, thì phải chịu sự tức giận của các vị tổ tông trong gia tộc họ Mông!



- Nếu hôm nay ngươi chịu bỏ qua như vậy, tôi thề, có thể hòa khí bàn bạc với ngươi, sẽ không truy cứu thêm chuyện hôm nay!



Dương Thần cười ha hả, trêu tức nói:
- Chủ nhân, ngài sao vậy?



- Cô thật xem tôi là thằng ngốc, có 2 vị trưởng lão được mời đến, cô

không báo trước ta 1 tiếng, chẳng lẽ không phải cô muốn xem thử, rốt

cuộc ai có thể thắng sao? Chỉ sợ cô mong cả 2 đều thiệt, tôi thua, thì

cô có thể lập công rồi. Ta thắng, cô cũng có thể trở thành gia chủ của

Mông gia, dù sao ai thắng ai thua, cô đều có lợi không phải sao?



- Không….không phải vậy!



Mông Nguyệt vội vàng lắc đầu,



- Chủ nhân, chỉ là Nguyệt Nhi không kịp thông báo, bị canh quá chặt!



- Ồ? Vậy tại sao bọn họ biết, trên người tôi có linh đan? Tôi có kêu

cô giữ bí mật, chẳng lẽ lúc cô tu luyện bị bọn họ biết cô sử dụng linh

đan? Không trùng hợp vậy chứ….



Dương Thần cười khinh bỉ hỏi.



Mông Nguyệt gật đầu mạnh,



- Đúng….chính là như vậy, là tôi không cẩn thận bị bọn họ phát hiện. Dù sao tôi tiến bộ quá nhanh rồi.



Dương Thần “ồ” 1 tiếng, làm như chợt hiểu ra,



- Vậy….vậy những điều này đều là suy đoán của tôi, bởi vì không có chứng cứ, cho nên không thể phán định cô đã phản bội tôi?



Mông Nguyệt cắn chặt răng, gật đầu nói?



- Đúng vậy, chủ nhân, từ ngày Nguyệt Nhi rời khỏi thuyền đã thề, đi theo chủ nhân, trung thành không thay đổi!



- Tiếc quá….



Dương Thần bước đến trước mặt Mông Nguyệt, nhìn cô từ trên cao xuống.



- Cô không biết 2 sự việc….Thứ nhất, Dương Thần tôi muốn giết 1

người, không cần chứng cứ, chỉ cần hoài nghi, thì đã đủ rồi….Thứ hai,

căn bản tôi cũng không tin tưởng, 1 người đàn bà vì thù hận mà có thể

hủy hoại dung nhan của mình, 1 người đàn bà vì thù hận mà có thể hại

chết người thân của mình, trung thành trong miệng….



Sắc mặt Mông Nguyệt trắng bệch, giống như tờ giấy, mồ hôi lạnh lã chã chảy xuống, thân thể gần như nằm trên mặt đất, khóc lóc cầu xin:



- Chủ nhân! Xin chủ nhân đừng giết Nguyệt Nhi….Nguyệt Nhi….bất…. cứ thứ gì Nguyệt Nhi cũng có thể cho chủ nhân….



Mông Nguyệt đột nhiên dùng sức xé rách chiếc váy ren màu đen trên

người, lộ ra là da trắng bóng bên trong, hai tòa tuyết nhấp nhô theo hơi thở, trá nho màu đỏ trên đó kiều diễm du tích.



Mông Nguyệt 2 mắt đẫm lệ, cực kỳ đáng thương, lộ ra ánh mắt vô tội, nhìn Dương Thần, cầu khẩn nói:



- Chủ nhân….lấy Nguyệt Nhi đi, Nguyệt Nhi là sạch sẽ, nhất định chủ nhân sẽ cảm nhận được tấm chân tình của Nguyệt Nhi….