Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1471 : Trở về tìm mày tính sổ

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Tiêu Chỉ Tình thấy mẹ đột nhiên như vậy, ngẩn người nhìn ban công đằng

kia, mê muội quay đầu nhìn xuống, chỉ có điều thoáng nhìn như vậy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch, dung mạo thất sắc.



Người

tới chính là Lạc Hàng, lúc này vẻ mặt của hai mẹ con lộ rõ vẻ sợ hãi, y

cười càng tỏ đắc ý, nhẹ nhàng đưa tay mở cửa kính thủy tinh, liền phát

ra âm thanh lớn như bị vỡ.



Tiêu Chỉ Tình đã thấy Lạc Hàng vào đến trong phòng, đột nhiên tỉnh táo hẳn, mặc kệ còn đang mặc đồ ngủ, từ trên giường đứng dậy, hướng vú Vương đem bà đẩy ra ngoài.



- Mẹ đi mau! Mau ra ngoài đi.



Vú Vương thấy con gái mình hoảng sợ như vậy, chưa còn không biết người đến là tốt hay xấu, nắm tay Tiêu Chỉ Tình nói:



- Con nói gì vậy! Người kia là ai? Tình nhi con đừng đẩy mẹ.



- Ồ người đang ở đây chình là mẹ của cô ư? Ừ... Nhìn thì đúng là có nhiều điểm giống nhau.



Lạc Hàng có chút thích thú nhìn hai mẹ con mắt quét qua quét lại.



Lúc này, hai cái thân ảnh phía dưới cũng nhảy lên ban công, rõ ràng là Lạc Tiêu Tiêu và lão già tóc bạc Lạc Lôi.



Từ lúc nhìn thấy Lạc Tiêu Tiêu, Tiêu Chỉ Tình cùng vú Vương sắc mặt cả hai đều biến đổi.



- Là cô?



Tiêu Chỉ Tình dường như sáng tỏ cái gì, ngón tay chỉ vào Lạc Tiêu Tiêu, mặt cô vì tức giận mà đỏ bừng, hai hàm răng cắn chặt nói:



- Uổng công tôi tin tưởng cô, lần trước còn bảo ông xã thả cô ra.



Lạc Tiêu Tiêu lo lắng nghĩ lại, cô vốn không nghĩ tới Tiêu Chỉ Tình sẽ

cho rằng là mình nói cho Lạc Hàng hành tung của cô ấy.



Trong lúc nhất thời, Lạc Tiêu Tiêu hết đường chối cãi, càng không ngừng lắc đầu:



- Không phải.



Nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào việc Lạc Hàng tìm tới được nơi này.



Vú Vương vẫn không hiểu được, bà biết Lạc Tiêu Tiêu, từng chạm mặt cô

ấy khi mua giầy, còn mâu thuẫn với Dương Thần gây náo loạn một phen, cô

ấy sao cũng ở đây?



Lạc Hàng sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói:



- Đồ đê tiện, dám cãi lời của Lạc Hàng này, chạy trốn không thấy tăm

hơi không nói, còn dám ngay trước mặt tôi, gọi người đàn ông khác là

chồng? Xem ra cô đã quên mình là thân phận đê tiện gì rồi à?



Tiêu Chỉ Tình trong lòng có phần ảm đạm, cô biết rằng cô trốn không
Dương Thần cười cười nói.



Dương Công Minh quay đầu nhìn hắn một cái, cười dài nói:



- Sữa đậu nành à... Nhiều năm không uống rồi, ta rất nhớ hương vị kia đấy, nên uống.



- Vậy còn chờ gì, đi thôi.



Dương Thần lôi kéo ống tay áo ông.



Dương Công Minh lắc đầu:



- Muốn uống cũng và gặp số 1 xong rồi thì uống.



-...



Dương Thần khóe miệng co giật một hồi.



- Ông ta rõ ràng chứng minh cho ta thấ thế phủ đầu. Cháu cũng không

biết ông ta sao lại có suy nghĩ ngây thơ như trẻ con vậy. Có chuyện thì

nói thẳng ra, giả vờ như vậy làm cái gì?



- Không được nói bừa. Số 1 là người mà cháu có thể tùacute; bình luận hay sao?



Dương Công Minh nhíu mày.



Dương Thần thở dài. Thật ra trong lòng hắn cũng không tin, không biết

số 1 này rốt cuộc có gia thế như thế nào, có thể trấn áp được toàn bộ

Hoa Hạ. Thậm chí bao gồm cả bên trong thế lực ngầm. Cho nên, hắn mới

không dám quá kiêu ngạo.



Nói đơn giản, Dương Thần tin tưởng

Dương Công Minh. Lão già này tuyệt đối không phải sợ nhân vật này. Lúc

trước ông ta dám đem Dương gia giao cho mình, đối với quân đội vây quanh dù thấy họ vẫn nhìn ra được ông ta không hề thay đổi sắc mặt.



Như vậy hắn càng phải cẩn thận dè chừng đối với số 1 này. Ông ta tuyệt đối không phải là người mình có thể khinh thường.



Ngay lúc Dương Thần buồn bực không biết còn phải đợi bao lâu, trong phòng làm việc bỗng có tiếng động.



Chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi tới cửa. Cánh cửa được mở ra từ bên

trong, lộ ra một nụ tươi cười ôn hòa, một mái tóc được chải chuốt bóng

mượt. Một dáng người đàn ông trung niên hơi mập hiện ra trước cửa.



- Lão Dương, thật xin lỗi, đã để cho ông cháu các người đợi lâu. Bận bàn bạc công vụ một chút.



Số 1 híp mắt cười nhìn sang Dương Thần:



- Cháu chính là Dương Thần, ha hả, đã sớm muốn gặp mặt cháu. Mau vào ngồi đi.