Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1473 : Đánh cường hào chia tiền tài

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Dương Thần lúc này rất muốn la mắng, nhưng thật sự không thể mở miệng,

sức ép này quá lớn, hơn nữa sức khống chế của Tinh Chuẩn khiến hắn phải

líu lưỡi!



Rõ ràng là uy áp đủ để cả Trung Nam Hải trở thành

bình địa, nhưng lại sững sờ bị một cao thủ không biết xuất thân từ đâu

khiến thân thể xung quanh của mình bị co rút, ngay cả sô pha dưới thân

cũng không chịu ảnh hưởng!



Dương Thần biết rõ mình vẫn làm

được khống chế khủng bố như vậy, đối phương lại quá rõ ràng không chỉ

cao hơn mình, sao còn dám khoe sức?



Trước giờ luôn theo

nguyên tắc giang sơn vẫn còn, không sợ mất hết, tạm thời đánh không được thì nên lánh đi… Dương Thần không cam lòng phải nhanh chóng lắc đầu, tỏ ý phải buông tha.



Trong chớp mắt, chân nguyên uy áp giống như đại hồng thủy rút nước, đi không để lại tung tích.



Toàn thân Dương Thần đổ mồ hôi, trông giống đổ sụp xuống ngã trên sô pha, ngực không ngừng phập phồng, hít thở thật mạnh.



Với thể chất hiện tại của hắn, bị dày vò đến bộ dạng như vậy, bản thân Dương Thần cũng cảm thấy khó tin.



Trong lòng còn chút sợ hãi nhìn xung quanh tứ phía, trong văn phòng

cũng chỉ có số 1 và hai ông cháu mình, chẳng lẽ tên đó đang ở phía

ngoài Trung Nam Hải?



Vâng, tu vi của đối phương cao hơn mình, nếu có tâm ẩn dấu, dù mình muốn tìm cũng không thể tìm được tung tích của y.



- Nào, uống ngụm trà.



Số 1lấy tách trà lên, đưa đến trước mặt Dương Thần, vẫn là sự ôn hòa lúc nãy, chỉ còn thiếu “Trấn an” chưa nói ra.



Lần này Dương Thần có kinh nghiệm hơn, dưới mái nhà, không thể không cúi đầu, nhanh chóng nhận lấy tách trà, húp một ngụm.



Thì ra bên cạnh anh này cũng có cao thủ như vậy, chả trách có thể trấn

áp mọi người. Cũng chưa biết người đó thật sự có năng lực không, ít ra

không thể dưới Thái Thanh Thần Lôi, Thượng Thanh? Chẳng lẽ là Ngọc

Thanh?



Dương Thần không dám nghĩ nhiều, ở đâu ra lão quái

vật, quá ghê gớm rồi… Đang tính toán trong lòng, rốt cuộc số 1đang có ý gì.



- Nói với cháu rồi, đừng nên xúc động.



Dương Công Minh bên cạnh thấy Dương Thần không sao, tinh thần căng thẳng cũng dần thả lỏng, tâm bình khí hòa mà nói.



Dương Thần đặt tách trà xuống, cúi đầu suy nghĩ, giương mắt lên nghiêm túc nói:



- Được thôi, tôi cảm thấy nên bàn bạc kỹ hơn, lúc nãy hơi mạo phạm, không biết Thủ trưởng số 1có chỉ bảo gì?



Khi Dương Thần vừa mới nói xong, lông mày của Dương Công Minh không

khỏi cử động, liếc mắt nhìn đứa cháu, phảng phất như muốn nói:


Số 1 hài lòng nhìn vào bản hợp đồng đáng giá hơn ba trăm triệu, gật đầu nói:



- Thật không hổ danh là trung liệt Dương gia, tôi nghĩ Nguyên soái

Dương Diệp trên trời có linh thiêng cũng sẽ rất tự hào có đứa cháu như

cậu… Chuyện của nhà họ Mông, cậu không cần lo lắng, họ cũng làm náo

loạn đủ rồi, xem như nhường cho lớp trẻ ra oai, tôi sẽ không cho họ đến

làm phiền cậu nữa.



Số 1 nói một cách dứt khoát, anh ta cũng có thể nhẫn nại điều này.



Vốn dĩ, đối với Số 1 mà nói, ổn định phát triển quốc gia là quan trọng thứ nhất, ngoài ra y muốn lưu danh sử sách, để lại danh tiếng tốt.



Nhà họ Mông và Dương Thần đánh đến thủy hỏa bất dung, phá hoại trị an

của đất nước, y không chấp nhận. Còn Dương Thần liên tục tặng gần bảy

trăm triệu đô quà cáp, kỳ thực đều là chiến lược vật chất, có thể khiến

thành tích của y nhanh chóng tăng mạnh, đương nhiên hết sức vui mừng.



Dương Công Minh luôn im lặng ngồi bên cạnh nhìn, trông thấy Dương Thần

không ngờ đã tặng hơn ba trăm triệu, không khỏi âm thầm cảm thán đứa

cháu của mình, thật đúng là giàu đến chảy mỡ à!



Cũng chỉ có Dương Thần biết, chẳng qua mình nhả ra số tiền cướp được mà thôi.



Đợi tất cả đã giải quyết ổn thỏa, Dương Công Minh dẫn theo Dương Thần, chuẩn bị rời khỏi.



Dương Thần không chịu được liền hỏi Số 1:



- Đại gia, cao thủ lúc nãy, chẳng lẽ là vệ sỹ của ông?



Thủ trưởng số 1 lộ ra vẻ mặt không giải thích, đầy nghi vấn, nhíu mày nói:



- Cao thủ? Vệ sỹ? Cậu nói ai? Lúc nãy có người đến sao?



Dương Thần tự cho rằng diễn xuất của mình cũng không tệ, nếu so với

người này, phảicam bái hạ phong, khâm phục chắp hai tay, thốt lên một

câu nói giang hồ.



- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, ta sau này còn gặp lại, cáo từ



Dương Thần quay lưng rời khỏi, điều này cũng quá khi dễ người khác rồi, bị mất đi một khoản, bị người khác trêu đùa cũng không biết!



Nhưng thật ra Dương Thần không thực sự tức giận, nói câu thật lòng, ngược lại cảm kích số 1



Nếu không có chuyến đi vào hôm nay, Dương Thần không thể biết được,

không ngờ Hoa Hạ vẫn còn tiềm ẩn cao thủ khủng bố như vậy, bản thân cứ

nghĩ là thiên hạ vô địch, rêu rao xung quanh, có lẽ chết thế nào cũng

không biết.



Đợi ông cháu Dương Công Minh đi khỏi, nụ cười

trên gương mặt số 1 liền thu lại, vẻ mặt suy tư ngẩng đầu nhìn trần

nhà, lộ ra vẻ nghiêm nghị đầy tôn kính.