Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1476 : Gặp nhau

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Nhân viên phục vụ của tiệm ăn Tôm hùm nhỏ cũng sững sờ một lúc lâu,

mới đưa lên thực đơn, chỉ vì dung mạo và khí chất của Lâm Nhược Khê quả

thực quá kinh người, giống như một Tiên nữ từ trên trời bỗng nhiên hạ

xuống chợ rau dưới phàm trần mua thức ăn vậy, cái này khiến người ta

nhìn trân trân không nói lên lời.



Không ít người đi qua con

phố này, đều nhìn người con gái bên cửa sổ của tiệm ăn Tôm hùm, cũng

không kìm chế nổi mà chậm bước chân lại. "Sinh"



Triệu Hồng

Yến là người có xuất thân bình thường, nhưng cũng không quen, chỉ là

nhìn thấy Lâm Nhược Khê thản nhiên ngồi trên ghế băng bẩn thỉu, quần áo

giá trị đến hơn chục nghìn dính dầu mỡ, không khỏi choáng váng và đau

lòng.



Lâm Nhược Khê cũng không cảm thấy không ổn, chỉ chỉ vào thứ trên thực đơn nói:



- Hai đĩa tôm hùm nhỏ, cái này, cái này, mấy món rau này nữa, mang thêm cả canh cải bẹ nữa.



Nhân viên phục vụ nhanh chóng làm theo, đi vào phòng bếp còn không quên một bước quay đầu lại nhìn ba lần, người con gái này quả thật đẹp vô

cùng, không hóa trang mà sao nhìn lại còn đẹp hơn cả thiên hậu Lâm Tuệ

nữa!?



Triệu Hồng Yến khóc không ra nước mắt, là mời mình cùng ăn một bữa cơm, nhưng mình còn chưa chọn món mà, mình đâu muốn ăn tôm

hùm nhỏ!



Nhưng Lâm Nhược Khê cũng không để ý lắm đến cô, đợi

sau khi tôm hùm được đưa lên rồi, liền tự mình bắt đầu gắp một con ra

trước, rồi chầm chậm lột vỏ…



Cô lột rất cẩn thận, cố gắng không để đầu ngón tay chạm vào thịt tôm, hơn nữa còn để con tôm đầy đủ toàn vẹn.



Triệu Hồng Yến cũng không am hiểu lắm về những thứ này, lột nửa ngày

cũng chưa ăn được vài con, theo quán tính liền xới một bát cơm, rồi ăn

cùng với những thức ăn khác.



Lâm Nhược Khê sau khi lột được hơn chục con, bỗng nhiên đặt con tôm hùm mới lột được một nửa xuống, chầm chậm ngẩng đầu nói:



- Hồng Yến… bóc tôm, hình như cũng không thoải mái lắm…cho dù tôi có

thể khống chế được lực, cũng không thấy có thể nhanh được là bao…



Triệu Hồng Yến nuốt cơm xuống, cười nói:



- Giám đốc Lâm, sao cô tự nhiên lại nghĩ đến chuyện ăn tôm hùm nhỏ?



Lâm Nhược Khê ánh mắt lộ vẻ suy nghĩ phức tạp, im lặng một lúc, cười giống như hoa lan trắng nở rộ:




Cô gái lướt qua Dương Thần, dưới ánh mắt đang nhìn chằm chằm của mọi

người, nhanh chóng liền chạy ra khỏi cửa, một làn tóc đen bay phấp phới

dưới ánh mặt trời.



- Tiểu tử còn đứng đấy thất thần làm gì! Mau đuổi theo vợ của anh đi!



Những người xung quanh lập tức quát lớn.



Dương Thần cần gì bọn họ nói, liền lao thân ra ngoài, trong nháy mắt từ phía sau liền ôm cứng lấy Lâm Nhược Khê!



- Anh… anh buông em ra!!!



Lâm Nhược Khê giãy giụa, thậm chí còn há miệng cắn Dương Thần, nhưng

cũng không cắn được, thân thể mềm mại giãy giụa, căn bản cũng không chú ý đến bầu ngực đã ép sát vào Dương Thần, đè ép thành các loại hình

dạng.



Dương Thần ôm chặt lấy cô, ngửi thấy mùi thơm ngào

ngạt, há miệng thổi khí ấm vào vành tai cô, rồi cắn cắn lên chỗ mẫn cảm

trên vành tai.



- Đừng hòng, anh cũng sẽ không thả em ra đâu…



- Anh… Dương Thần anh buông em ra được không… chúng ta thực sự không thể nào sống cùng nhau được…



Lâm Nhược Khê khóc lóc thảm thương, cái ôm nóng bỏng này, khiến cô khó có thể bình an được.



- Anh chính là sống cùng với em! Anh chính là muốn em là vợ của anh!

Lâm Nhược Khê, không có hậu quả gì đến với anh, lại đáng sợ hơn việc mất em được…



Thân thể Lâm Nhược Khê run rẩy mềm yếu, lã chã khóc nói:



- Chẳng lẽ… Vì sống cùng em, mà anh đến chết cũng không sợ sao?



Diệp Mặc cúi xuống cười bên tai người con gái, càng cười càng phóng

đãng, khiến cho những người trên đường đi qua hai người, đều khó hiểu và tò mò, lại càng có người nghĩ người đàn ông này điên rồi.



Nhưng hai người vẫn hồn nhiên không để ý đến một cái gì hết, lẫn trong tai nhau chỉ có nhịp thở của đối phương.



Dương Thần nhếch miệng, áp sát vào tai của người con gái, từng câu từng chữ nói:



- Lâm Nhược Khê, em quá coi thường Dương Thần anh rồi… đối với anh, cái chết trước giờ không có gì đáng sợ, vì cho dù chết rồi, thì cả đời này

của Dương Thần cũng oanh oanh liệt liệt, niềm vui tràn trề.



- Đối với anh mà nói, đáng sợ nhất chính là, khi anh vẫn còn sống, lại

mất đi người mà mình yêu sâu đậm nhất, vì như vậy, cũng có nghĩa là, cho dù thân thể của anh còn sống, nhưng tâm hồn của anh cũng đã hóa thành

tro tàn từ lâu rồi…