Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1503 : Món quà tặng con gái

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Dương Thần nhìn thấy ánh mắt của hai người con gái liền nhanh chóng hiểu ra nghi vấn của họ, không nói lời nào giới thiệu



- Đừng nghĩ bậy, đây là bà vú ở Tiêu gia đã nuôi dưỡng Tình Nhi từ nhỏ cho đến lớn, bà ấy tên Tố Tâm



- Bà vú của Chỉ Tình?



Lời giới thiệu này khiến hai người họ vô cùng bực bội, sao không cứu Tiêu Chỉ Tình mà lại cứu bà vú?



Dương Thần cũng biết trong nhất thời không thể giải thích rõ ràng, nói



- Sau này anh sẽ giải thích tường tận cho



Hai cô gái gật gật đầu, hai người vừa tới Cổ Bảo thì vừa may tới giờ cơm trưa, đúng là trùng hợp, các cô gái đều đầy đủ cả.



Nhìn thấy Dương Thần và Tố Tâm, họ đều tỏ vẻ vui mừng và đầy thắc mắc, vây lấy hai người



- Ông xã, sao anh về rồi? Cứu được Chỉ Tình chưa?



An Tâm mặc chiếc váy với thắc lưng màu hồng nhạt đem đến một luồng gió

thơm vui mừng nhất chạy tới, cô là người phóng khoáng nhất, ôm lấy cổ

Dương Thần rồi hôn mấy cái lên mặt, mong chờ hỏi



Dương Thần ôm lấy eo cô gái, phát hiện An Tâm đã đạt đến Tiên thiên đại viên mãn, hài lòng cười nói



- Vẫn chưa, trở về có chút chuyện, tiện thể xem thử mọi người thế nào.

Bảo bối An Tâm à, thành quả thật không tệ, bây giờ cách Hóa thần kỳ chỉ

còn là sớm muộn thôi



- Không chỉ có em đâu, các chị em khác cũng tiến bộ vượt bậc vậy



An Tâm nhướng lông mi cong cong của cô lên một cách đắc ý



Dương Thần dùng thần thức đảo qua, cũng phát hiện sự thay đổi sau nửa tháng hắn rời khỏi



Sắc Vi và Thái Ngưng đã bước vào Hóa thần cuối kỳ, chỉ đợi bước vào Độ

kiếp kỳ thôi, chỉ là không biết có thể bước vào Thiên kiếp của cảnh giới gì thôi



Mạc Thiện Ny, Lưu Minh Ngọc, Thái Nghiên và Đường

Uyên, thậm chí là Trinh Tú tới sau cũng đã đạt đến Tiên thiên đại viên

mãn.



Dương Thần dùng linh đan với số lượng lớn làm hậu thuẫn phía sau, sự tiến bộ của các cô gái vô cùng khủng khiếp.


- Đây chắc là pháp bảo phải không, anh tùy tiện tặng cho Lam Lam làm đồ chơi, thật quá lãng phí.



Dương Thần cười rạng rỡ nói



- Qùa tặng cho con gái, sao có thể nói là lãng phí được, nếu bảo bối

Nhược Khê em muốn, anh vẫn còn một đống, đều là thứ lấy từ Huyễn cảnh.



- Pháp bảo hạ phẩm trung phẩm có quá nhiều, anh thực sự không cần, đang tính tặng hết cho các em.



- Em là Bà xã đại nhân, hay là anh sẽ lấy hết ra cho em chọn trước rồi anh mới lấy những pháp bảo còn lại đem phát hết.



Lâm Nhược Khê liếc hắn một cái



- Còn dám nói là “lấy được” nữa chứ, em nghĩ nếu không phải anh giết

người rồi cướp của người ta thì người ta dễ gì đưa pháp bảo cho anh? Chỉ Tình cứu ra chưa? Lần này đi xảy ra chuyện gì vậy?



Dương Thần quay đầu hướng về phía Thành Bảo chép chép miệng nói:



- Đi, trên đường về anh sẽ kể em nghe



Dương Thần một tay bế Lam Lam, một tay nắm chặt tay Nhược Khê, men theo đường núi đi một cách thong thả, thật ra khoảng cách không xa, quan

trọng là muốn tận hưởng cái cảm giác ở bên cạnh vợ con mà thôi.



Trải qua từng mối nguy hiểm mai phục bốn phía trong Huyễn cảnh, lại vừa trải qua một trận đấu kinh người, Dương Thần đặc biệt trân trọng những

giây phút ấm áp ngắn ngủi này.



Vừa đi, Dương Thần vừa lẩm bẩm chuyện xảy ra ở Huyễn cảnh, nói tình hình cụ thể, rõ ràng là những

chuyện đầy mùi máu tanh, gây cấn nguy hiểm nhưng lại được kể lại như

đang bình luận về một chuyện thường thấy một cách thản nhiên.



Lâm Nhược Khê nhiều lúc chỉ “ừm” một tiếng một cách bình thản, lâu lâu

mới hỏi vài từ, cứ nói chuyện với nhau nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.



Trên đường gặp một số dân cư sống trên đảo, thấy Dương Thần bỗng nhiên

xuất hiện, họ đều lộ vẻ cung kính, hành lễ kính trọng môt cách đơn giản.



Dương Thần chào hỏi một số người thân quen, thấm thoát đã dẫn hai mẹ con về đến Thành Bảo.



- Đúng rồi, sao em lại nghĩ đến việc dẫn Lam Lam tới chỗ ngôi mộ Mười Bảy đó, không cảm thấy khó chịu sao?



Dương Thần đã cố nén trên đường về, cuối cùng cũng kìm chế không nổi hỏi.