Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1507 : Người lừa ta gạt
Ngày đăng: 14:19 19/04/20
Khiến Dương Thần nghi hoặc, ánh mắt An Tâm lúc trước lại có màu xanh lục, mới hỏi:
- An Tâm bảo bối, mắt của em có có cảm giác lạ nào không?
An Tâm đè nén sự vui mừng của mình lại, nước mắt lưng tròng, lắc đầu trả lời:
- Mắt em? Mắt em bị làm sao vậy?
Dương Thần nói cho cô những gì mình thấy, khiến An Tâm lộ ra sự lo lắng.
- Vừa rồi… em cũng không biết tại sao như vậy, em cảm thấy ở cùng ông xã rất hạnh phúc, rất thoải mái, em muốn yêu anh nhiều hơn, yêu nhiều hơn nữa.
- Sau đó, em cảm thấy một cảm giác là lạ, em cũng không biết đó là cái gì, khi em phản ứng lại thì nó đã như thế rồi.
An Tâm cố gắng nhớ lại nhưng cũng không rõ ràng đó là cái gì cả.
Dương Thần suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị:
- Như vậy, không bằng chúng ta thử lại một lần xem xem có còn sinh ra tình huống âm dương giao hòa như lúc nãy không?
- A?
An Tâm vừa nghe, khuôn mặt vốn hơi ửng hồng lại đậm hơn vài phần, oán hận nhìn người đàn ông này một cái, phong tình vạn chủng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngượng ngùng gật đầu.
Dương Thần không nói nhảm nhiều, nghỉ ngơi chưa được bảo lâu súng trường lại giương nòng bắt đầu một hành trình mới, cùng An Tâm kết hợp một chỗ.
Hai ngời hoan ái triền miên nhưng cũng không sinh ra cảm giác mà Dương Thần nghĩ.
Dường như lúc trước tất cả đều là ảo giác, căn bản không hề xảy ra.
Nhưng mà, từ khi An Tâm tiến vào Hóa Thần Kỳ sức hấp dẫn đối với mình tăng lên không ít, thần thái ngây thơ, tiếng ngâm nga kéo dài khiến bản thân khó có thể chống đỡ.
Một phen mây mưa, trời đã gần sáng, cũng may với tu vi của mình đều không cần nghỉ ngơi, tinh thần sảng khoái vô cùng.
Buổi sáng, khi bọn phụ nữ thức dậy phát hiện An Tâm đã Hóa Thần Kỳ không cầm được sự vui mừng.
Biết An Tâm đột phá trong “lúc đó” mấy người phụ nữ đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, như ngượng ngùng lại như hâm mộ.
Tuy Dương Thần không thử từng bước với từng người phụ nữ của mình nhưng hắn mơ hồ cảm giác được chỉ có An Tâm có thể chất kỳ lạ mới có loại biến hóa này, nhưng đó là cái gì thì vượt qua ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Phía Đông Bắc Huyễn cảnh; Lạc gia bảo
Quỳnh lâu ngọc vũ, thoáng như tiên cảnh. Thành trí là một dải bạch ngọc, dưới ánh mặt trời Lạc gia bảo tỏa ánh hào quang rực rỡ.
Mà nơi có ánh sáng rực rỡ luôn đi kèm với một mảnh hắc ám.
Trong một phòng luyện đan nhỏ hẹp, u tối tại Lạc gia, tất cả mọi thứ từ viên đá, vách tường, mặt đất đều lạnh lẽo như băng.
Một tia nắng mặt trời nhỏ nhoi chiếu vào từ cửa sổ khiến nơi này thêm chút ấm áp, sinh ra một tia hy vọng.
Trong phòng đã không còn có bất kỳ loại linh vật nào nhưng không có nghĩa nơi đây không có cái gì khác.
Cánh cửa đá chầm chậm được đẩy ra, một thiếu niên mặc cẩm phục màu đen, tóc ngắn ngang tai, môi hồng răng trắng, khuôn mặt tuấn tú đi vào. Đó là Lạc Hàng.
Trong thạch thất, tia nắng vốn chiếu vào một thân hình mềm mại, cô độc, run rẩy giờ đang lui dần về phía góc tường sáng sủa.
“Đinh, đinh, đinh” tiếng xiềng xích bằng kim loại cọ vào mặt đất phát ra nhưng âm thanh chói tai.
Cô gái bị xiềng xích nặng nề, còng chặt cả hai chân hai tay. Quần áo vô cùng bẩn thỉu, đầu tóc rối mù, đôi chân tuyết trắng cũng đã đen đủi, đầy bụi đất, chân trần; giầy dép đã sớm biến đâu mất.
- Chậc, chậc, vị hôn thê thân yêu của anh, tiểu thư Tiêu Chỉ Tình, em làm sao vậy? Đến đây nào sao phải sợ vậy chứ?
Lạc Hàng nở nụ cười âm nhu, tiến tới gần cô gái, từ trên cao nhìn xuống.
Tiêu Chỉ Tình ôm chặt cơ thể, vùi đầu giữa hai chân, thân hình mềm mại run rẩy không dám lên tiếng. Cô rất sợ hãi.
Nụ cười Lạc Hàng càng oán độc:
- Sao vậy, không dám nhìn anh sao? Anh đã cố ý cự tuyệt hai nữ tu sĩ như hoa như ngọc tới gặp em, ngẩng đầu lên nào, để anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em.
Tiêu Chỉ Tình không hề phản ứng, không phát ra âm thanh nào.
- Haiz, cô cần gì phải làm thế, cần gì phải che dấu thân thể mình chứ. Bản thiếu gia đã nói không có hứng thú với loại tàn hoa bại liễu như cô.
- Loại người bị tên tạp chủng làm bẩn như con chó cái, con người ta, nhìn cũng chả có dục vọng nào, nếu là tên đàn ông khác đã sớm bị Cửu Âm Huyền Mạch của cô độc chết, không muốn thượng cô. Kỳ thật, cô ở Lạc gia rất an toàn, có muốn nói gì cứ nói đi?
Thấy Tiêu Chỉ Tình vẫn không có phản ứng, trong mắt Lạc Hàng hiện lên vẻ tàn khốc, đá mạnh vào người Tiêu Chỉ Tình khiến cô ngã lăn trên mặt đất!