Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1516 : Bịa đặt lung tung

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


- Hắc, xem ra chị dâu tôi đã nhịn không nổi nữa rồi.



Lạc Thiên Lý ở bên nhếch miệng cười lạnh, bỗng nhiên tiến lại, một tay ôm lấy Lãnh Thanh Thu ném lên chiếc giường lớn cách đó không xa.



- Ai da, chú chậm một chút ya, già rồi mà còn không thương tiếc chút nào.



Lãnh Thanh Thu hờn dỗi, nhưng không phản kháng Lạc Thiên Lý thô bạo chinh phạt.



Chị dâu, em chồng ngựa quen đường cũ, rất nhanh Lạc Thiên Lý đã nhào tới trên người Lãnh Thanh Thu, cởi hết bộ áo váy vân thủy lộ ra tinh quang. Thân thể giống như ngó sen trắng mịn đẫy đà.



Là đại tiểu thư trong Huyễn cảnh, dáng người không thể chê được, nhiều một chút không được, thiếu một chút lại gầy. Bộ ngực sữa căng tròn, hai cái mông xinh đẹp nhếch lên, đẹp không xao tả xiết.



Dương Thần nuốt nước bọt, không thể phủ nhận, nhìn Lạc Thiên Lý liếm láp cái khe giữa hai tòa núi non của Lãnh Thanh Thu, trong đàn điền như có mồi lửa đốt lên.



Nhưng lúc này hắn không có ý tiết hỏa, chỉ tiếc việc không theo ý người. Lạc Phong ở một bên cổ quái nhìn hắn.



- Sao vậy, hôm nay Đại quản gia có vẻ không hăng hái lắm nha.



Lạc Phong vỗ lưng Dương Thần.



Dương Thần vội lộ ra sự kích động, nói với Lạc Phong:



- Này… Nhị gia đang chơi đùa, không tốt lắm…



- Ngươi hôm nay làm sao vậy? Ba năm nay cũng không thấy người khách khí như vậy?



Lạc Phong cười cổ quái:



- Mỗi lần chơi con dâm phụ này đều là chúng ta cùng nhau vui vẻ… Lên đi, Đại quản gia là ngươi nên nhận được, không phải người thích nhất chơi “hậu hoa viên” của con đàn bà này sao, để lại cho ngươi đó…



Hậu hoa viên?



Cằm Dương Thần muốn rớt xuống đất rồi, nói người trong Huyễn cảnh tiến bộ rất lớn không hề giả, không ngờ Lạc Lôi đã trên hai trăm tuổi lại thích thông ‘ass’ gia chủ phu nhân.



Lạc Phong cười ha hả, phối hợp cởi quần áo xuống đất, lên giường bắt đầu cùng Lạc Thiên Lý đè Lãnh Thanh Thu.



Rất nhanh, Lãnh Thanh Thu như một con chó cái chồm trên giường, phía trước và phía dưới lần lượt do Lạc Phong và Lạc Thiên Lý chiếm giữ, còn ‘ass’ chưa có ai đi vào.



Lãnh Thanh Thu phát hiện ‘ass’ vẫn chưa có ai vào, cảm thấy không vui chút nào, miệng phun ra đại vật của Lạc Phong, quay đầu u oán nhìn Dương Thần.



- Chết giẫm, còn chờ gì nữa! Mau tới đi! Chỗ đó của người ta khó chịu rồi…
- Hình như do cấm chế mất đi hiệu lực mới khiến nơi cất giữ các loại linh đan này lộ ra, chỉ sợ đây là bảo bối của đại thần thông thượng cổ để lại.



- Tiểu lão không dám độc chiếm, đem linh đan cất dấu nơi bí mật miễn cho kẻ khác phát hiện, sau đó vội trở về nói với Đại trưởng lão chuyện này.



- Cái này … sao?



Nghe tin tức kinh thế hãi tục này, run rẩy toàn thân, cảm thấy không thể tin nổi nhưng nhìn Thông Nguyên đan trên tay lại không thể không tin.



- Vì sao lại nói chuyện này cho ta biết? Bản thân độc chiếm không tốt hơn sao, chỉ cần bỏ vào nhẫn không gian là được.



Lạc Phong cũng không ngốc, hồ nghi hỏi.



Dương Thần cười khổ:



- Đại trưởng lão, tiểu lão nói thật, dù có linh đan bậc này cũng không chắc có thể tiến bộ bao nhiêu. Tiểu lão tự biết tư chất có hạn, tuổi tác đã cao chỉ muốn hiến cho Đại trưởng lão đối phó Lạc Thiên Thu có thêm lực lượng, về phần linh đan có thể cho vài viên là đã đủ hài lòng…



- Chỉ để trong nhẫn không gian, tiểu lão thật sự không dám, đây là chuyện đủ để mất đầu đó.



Lạc Phong híp mắt, suy nghĩ, những lời này tương đối là thật, do dự một lúc cũng không cưỡng lại sự hấp dẫn của đan dược.



Dù sao tu vi “Lạc Lôi” kém xa bản thân, mấy tên như hắn cũng không làm được cái gì.



- Được, nếu thật sự tìm được động phủ của cổ tiên nhân, tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.



Lạc Phong cười ha hả, vỗ vai Dương Thần, cười nói:



- Phiền Đại quản gia dẫn đường.



- Dạ.



Dương Thần làm ra vẻ nịnh nọt, cười cười, lặng lẽ bay về hướng Tây Bắc.



Lạc Phong theo sát phía sau, vẫn duy trì khoảng cách lúc nào cũng có thể tránh “Lạc Lôi” hạ độc thủ phòng ngừa lão già này gây bất lợi cho mình.



Không thể không nói, khứu giác Lạc Phong rất nhạy bén, ông ta đã cảm thấy “Lạc Lôi” này có điểm quái lạ.



Tỷ như trước kia Lạc Lôi thích xưng “Tiểu nhân”, “Thuộc hạ”, nhưng hôm nay lại không thế.



Nhưng diệu dụng của Nhất Diệp chướng mục rất kinh người, khiến Lạc Phong không tìm được chút sơ hở nào, nên cũng không nghĩ được gì nhiều.