Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1532 : Đùa giỡn và vỗ tay

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Dương Thần cảm thấy mình như cõng rắn đến nhà, hắn đã bị Lạc Thiên Thu đùa giờn, lại còn bị cả Hỗn Độn đỉnh lừa nữa!?



Thế nhưng, Hỗn Độn dù sao cũng là mãnh thú sống không biết đến mấy trăm vạn năm, mặc dù đa số thời gian đó là bị phong ấn, nhưng với trí tuệ của nó kì thật phải lớn hơn của nhân loại nhiều lắm, bị nó đùa giờn, kì thật cũng không mất mặt lắm.



Nhưng Dương Thần thấy nó xuất hiện lúc này, đã cảm thấy tình huống rất phức tạp.



- Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện vào lúc này?



Dương Thần hỏi.



Hỗn độn kiêu căng nói:



- Nếu ta không ra, ngươi có thể chống đờ được sao? Ngươi mặc dù có tu vi Thượng thanh thần lôi kiếp, cho dù ta không ra, ngươi có thể dùng uy lực của Hỗn Độn đỉnh tăng cường trên diện rộng, những công kích như thế này, ngươi cũng có thể hóa giải, thậm chí là hấp thu chúng.



- Nhưng tu vi của ngươi căn bản chưa đủ, không có cách nào làm cho Hỗn Độn đỉnh có thể hấp thu những công kích này trong phạm vi lớn, cứ như thế, ngươi có thể chống đờ được không?



- Xem ra không phải Hỗn Độn đỉnh tự hấp thu, mà do ngươi cố ý, Thái thanh thần lôi vừa rồi được hấp thu thật là nhanh, tất cả là do ngươi âm thầm gây chuyện.



Dương Thần cũng không ngốc, ngược lại cười nói.



Hỗn độn không hề để ý nói:



- Ngươi không cần tức giận, tức giận cũng vô dụng, trong mắt ta, ngươi chi là một con rối, ta nếu không nhìn thấy ngươi có thân thể phù hợp với ta, cũng không quan tâm đến phản ứng của ngươi.



- Không sai, nếu ta tự mình đứng ra, đừng nói Thái thanh thần lôi, cho dù là Thượng thanh thần lôi cũng không sợ, giống như nhau đều bị ta hấp thu, nhưng ta tại sao lại phải giúp ngươi không công? Có thể cho ngươi sống đến tận bây giờ, ta đã không đối xử tệ với ngươi rồi.



- Ngươi không phải là đang giúp ta, ngươi chẳng qua chi coi ta như vật lót đường.



Dương Thần nói.



Hỗn Độn cười ha ha nói:



- Đúng vậy thì sao! Ta mỗi lần ăn một tu sĩ, mỗi lần hấp thu một đạo thần lôi, đều có



một phần linh khí truyền cho ngươi, giúp ngươi tăng cường tu vi, nâng cao khí lực. Tuy đây đều là chuẩn bị để ta có thể sử dụng thân thể của ngươi, dù sao cũng đã giúp ngươi, ngươi có phủ nhận cũng vô dụng. nguồn



Dương Thần dâng lên một cơn tức giận, mình giống như là bị hỗn độn ‘chăn nuôi’, đem mình nuôi cho đến khi béo mập, rồi đem mình ra chiếm dụng.



Cảm giác bị lừa gạt, bị nắm trong bàn tay, khiến Dương Thần nồi giận điên cuồng!



Hỗn Độn hoàn toàn không quan tâm, lầm bầm cười nói:



- Ngươi tốt nhất là không nên tức giận, ta khuyên ngươi, nếu thông minh, tự nhiên phải biết, ngươi bây giờ căn bản không phải là đối thủ của những tu sĩ này.



- Nếu như ngươi muốn người con gái của mình an toàn, rời khỏi nơi này, ta hoàn toàn




Một mảng sáng chói mắt, khiến cho tất cả tu sĩ của Lạc gia đều vô ý lùi ra, không dám nhìn vào.



Tất cả bảy cao thủ tập trung công kích, giống như đất rung núi chuyển, trụ trời sụp



xuống, chân nguyên lực cực lớn có thể đánh chết tu sĩ Độ Kiếp kỳ



Thái thanh thần lôi mà đến cũng không có thì giờ để chống đờ.



Hơn nữa, Dương Thần đã đang ở thế suy sức yếu, bảy người này cùng đánh tới, đã giống như là tuyên án tử hình...



Khi ánh sáng dần dần mất đi, bảy người phát hiện đã không còn thấy hình bóng Dương Thần và Tiêu Chi Tình đâu.



Mà Hỗn Độn đỉnh, ở trên không chậm chạp xoay tròn cũng mất dạng...



- Kết thúc rồi



Lạc Trầm Hương khẽ hừ một tiếng, thong dong nói.



Lạc Trường Xuân nói:



- Sớm nên kết thúc, chi là còn vùng vẫy mà thôi.



Các tu sĩ của Lạc gia đều vui mừng khôn xiết, đồng thời được mở rộng tầm mắt, mặt sáng láng.



Nhưng Lạc Thiên Thu bỗng nhiên nhíu mày, con ngươi co rút lại, ngẩng đầu lên!



- Làm sao có thể!!?



Thấy y như vậy, các trướng lão khác cũng ngẩng đầu nhìn lên trên!



Một giây sau, tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi!



Chi thấy, có một bóng người cao ngạo đang đứng ngay cạnh Hỗn độn đỉnh bên trên họ hơn trăm mét.



Gió lạnh trên cao, ‘Dương Thần’ một tay ôm Tiêu Chi Tình, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve cằm của mình.



Đôi mắt hắn, chẳng biết từ lúc nào, đã biến thành màu đỏ hồng, nhìn không ra chút nhân tính nào, cả người bao phủ trong sương mù, tràn ngập không khí thê lương thần bí.



- Không thể nào... làm sao hắn lại chạy thoát!? Chúng ta không ngờ không phát hiện làm sao hắn lại thoát ra được!?



Lạc Trầm Hương quá sợ hãi nói.



Mà ở phía trên, ‘Dương Thần” nhìn vẻ kinh ngạc của bảy người phía dưới, nhếch miệng cười tà dị, lè lưỡi liếm môi, lộ ra một sự tham lam khác hẳn với con người...