Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 154 : Ai nói muốn bật đèn

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Dương Thần tất nhiên không thật sự rỗi rãi đến mức đi uống rượu, và cũng không thể nói là do bị đầu óc chi phối không thể đắm chìm trong rượu được, với tình hình này, Dương Thần cảm thấy thật hứng thú, có thể người khác không nhìn thấy phía trong có gì, nhưng với con mắt của Dương Thần, có quá nhiều thứ đáng đi tìm hiểu và hoài nghi, thậm chí có rất nhiều tình tiết ẩn chứa những ý nghĩa sâu xa, hắn làm sao có thể đi uống rượu trong lúc hứng thú này được.



Đi qua vài cái ngõ không có người, Dương Thần đi đến một cái cửa nhỏ phía sau, đó chính là lối vào bãi đỗ xe ngoài trời của biệt thự.



Một cái kết cấu kiến trúc lớn như vậy, bước qua cái cửa là trông thấy rõ, không thể chỉ có một lối ra vào chính, do vậy Dương Thần nhanh chóng tìm ra cái cánh cửa đó.



Tuy nhiên, Dương Thần không quá vội đi vào cái cửa ấy, mà chậm dãi quay người lại rồi hướng về phía hành lang trống không, hét lớn:



- Cô Mạc, theo dõi người khác là thói quen không tốt đâu, đặc biệt là một người đẹp theo dõi một người đàn ông đã có vợ.



Nhịn một lúc lâu, Mạc Thiện Ny mặt đỏ bừng nhẹ nhàng từ phía góc hành lang đi ra, nói với giọng bực tức:



- Ai bảo anh cố tình lừa tôi, rõ ràng là anh muốn trốn!



- Trốn? Tôi đâu có nói tôi muốn chạy trốn.



Dương Thần lại gần Mạc Thiện Ny



Trong mắt Mạc Thiện Ny đột nhiên lóe lên ánh mắt như đã hiểu ra sự việc:



- Tôi biết anh đang muốn đi đến khu nhà kho ở bến cảng Kim Trạch, muốn đi đến chỗ mà Lý Mộ Hoa đến! Đúng không!?



- Thật thông minh, nhưng có liên quan gì đến cô?



Dương Thần nói lại.



- Tôi không để cho anh đi, nơi đó quá nguy hiểm!



Mạc Thiện Ny vội vàng nói.



- Cô không thể ngăn được tôi.



Dương Thần ưỡn vai tự đắc nói.



Mạc Thiện Ny nhìn thấy Dương Thần ngày càng lại gần, định lùi về sau hai bước:



- Vậy thì anh cho tôi đi cùng, tôi không thể để anh đi một mình tới chỗ nguy hiểm đó được.



Dương Thần có phần tò mò hỏi:



- Cô biết nguy hiểm, sao còn muốn đi cùng tôi làm gì?



- Tôi.. Tôi không yên tâm về anh...



Mạc Thiện Ny lí nhí nói, mặt đỏ như có ánh đèn đang chiếu vào vậy.



Cô không thể để Dương Thần một mình đi đến nơi nguy hiểm đó được, tuy biết nói như vậy là quá thẳng, cũng đồng nghĩa là nói lên suy nghĩ trong lòng của cô ta, nhưng đến lúc quan trọng như thế này, cô ta cũng không thể để ý được quá nhiều thứ nữa rồi.
- Anh.....Anh điên rồi à!? Anh lái xe kiểu gì thế, lao xuống núi đó!



Dương Thần bịt lấy mắt của Mạc Thiện Ny và nói:



- Nếu cô tin tôi, thì ngồi yên không nói gì cả, tôi đồng ý đưa cô đi đến vịnh Kim Trạch, nhưng cô phải nghe theo mọi sự sắp xếp của tôi, nếu không tôi không dám đảm bảo không làm cô ngất đi và vứt ra đằng ghế sau đâu.



Dương Thần vừa dứt lời, Mạc Thiên Ny lập tức yên lặng, lẩm bẩm vài câu, nhưng cô ta chỉ còn cách thắt chặt dây an toàn, ngồi yên không nói gì.



Chiếc Lexus màu đen tắt đèn, lang thang trong màn đêm, trên con đường núi ngoằn nghèo, lao đi vun vút.



Cũng đúng lúc trên đường không có mấy xe đi lại, do vậy chiếc xe không bật đèn, lao đi với tốc độ nhanh cũng không gây chú ý, thỉnh thoảng có tránh xe ngược chiều, nhưng họ đều nghĩ mình nhìn nhầm.



Dần dần, Mạc Thiện Ny phát hiện những điều cô ấy lo lắng đều thừa thãi, vì Dương Thần không bật đèn lái xe chẳng có khó khăn gì trong việc nhìn đường, giống như việc lái xe giữa ban ngày.



Đúng lúc thở dài nhẹ nhõm, Mạc Thiện Ny lại nghĩ ra:



- Ê, Dương Thần, anh biết đường đi đến vịnh Kim Trạch không?



- Biết!



- Làm sao anh biết, không phải lần đầu tiên anh đến Hồng Kông hay sao?



- Nhớ rõ, sau này những lời tôi nói, mười câu thì, có đến mười một câu là giả.



- Tổng có mười câu, làm sao lại có đến mười một câu là giả, không nói thì thôi.



Mạc Thiện Ny im lặng không nói.



- Đủ mười thêm một, cái lý thuyết số học này mà không biết à.



Hai người nói qua lại vài câu, xe đã xuống núi, Dương Thần tiện tay bật đèn lên, dù sao thì đến chỗ này cũng không sợ sẽ bị nghi ngờ nữa.



Lái thẳng xe theo con đường đến vịnh Kim Trạch, lượng xe lưu thông trên đường cũng ít dần đi, Dương Thần lại tắt đèn xe.



Không lâu sau, đằng trước chỉ còn lại một chiếc xe hướng về phía vịnh Kim Trạch, Dương Thần cười nói:



- Đây chắc là xe của Lý Mộ Hoa rồi, chúng ta vẫn chưa đến muộn.



Mạc Thiện Ny bắt đầu kinh ngạc, sợ hãi, rồi trở nên hưng phấn và tràn đầy cảm giác mới lạ. Bí mật theo đuôi thế này khiến cô cảm thấy vô cùng hồi hộp, xe tới gần vịnh Kim Trạch, cô cũng thấy lo cho sự an nguy của hai người, bèn hỏi:



- Một lát chúng ta sẽ qua đó sao? Chúng ta cùng đi giao tiền với Lý Mộ Hoa sao?



- Ngốc, nếu như tôi muốn đi đưa tiền với Lý Mộ Hoa, việc gì tôi phải lén lút đi theo anh ta, không để anh ta phát hiện ra chứ?



Lại bị nói là đồ ngốc, Mạc Thiện Ny cũng không tức giận, chỉ thấy lúc này hai người đã trở nên thân thiết hơn nhiều, cười ngọt ngào rồi không nói gì nữa.