Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1544 : Đường Uyển cổ quái

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Thái Vân Thành là một quân nhân, nói chuyện cũng nói thẳng, nói chuyện cùng con rể Dương Thần cũng không cần che đậy gì.



- Đặc sứ Hồng Mông muốn gặp con.



- Đặc sứ Hồng Mông? Ai vậy cha, là cái người tuyệt kiếm đạo kia à?



Dương Thần kinh ngạc nói.



Dương Thần vừa thốt ra lời này thì mấy người phụ nữ đang ngồi đều nhìn về phía này.



- Người tuyệt kiếm đạo và Lăng Hư Tử lần này cũng đến nhưng tên đặc sứ tên là Huyền Cơ Tử, là trưỡng lão của Hồng Mông địa giai, chỉ định muốn gặp con.



- Huyền Cơ Tử?



Dương Thần lẩm nhẩm cái tên này, có vẻ chưa nghe bao giờ.



Leng keng!



Bỗng nhiên một con dao ăn màu bạc rơi xuống boong thuyền, người vốn đang cầm con dao ăn đó là Đường Uyển.



Sắc mặt Đường Uyển dường như có chút kì lạ, nhất thời không phản ứng được là mình vừa buông tay, đợi đến khi ý thức được mọi người đang nhìn mình thì người phụ nữ này xấu hổ cười.



- Thật ngại quá... tay tôi trơn quá.



Đường Uyển tránh ánh mắt có chút khó hiểu của Dương Thần, cúi người muốn nhặt dao ăn lên.



Nhưng người nữ phục vụ ở một bên rất nhanh liền đưa một chiếc sạch và cầm chiếc bẩn đi trước khi Đường Uyển nhặt lên.



Dương Thần híp híp mắt, ngửi được một tia ý tứ tinh tế nhưng ánh mắt không lưu lại quá lâu trên người Đường Uyển.



- Ông ta có chuyện gì?



Dương Thần hỏi.



Thái Vân Thành cười khổ:



- Mặc dù ta là tướng quân có liên hệ với Hồng Mông nhưng chuyện mà đặc sứ muốn nói đến thì làm gì có chuyện ông ấy kể cho ta, con vẫn nên trả lời rõ ràng đi.



Dương Thần nói trực tiếp:



- Cha nói với bọn họ giúp con là con đang nghĩ ngơi, không có hứng nói chuyện khác, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của con. Muốn tim con thì đến London, nhưng con không đảm bảo họ có về được hay không, đây là địa bàn của Thái Dương thần và Nguyệt thần



- Cái tên tiểu tử này... mặc dù ta sớm đã đoán được con sẽ thế này, nhưng... aiz, được rồi, ta biết bây giờ con trâu rồi, nếu con làm như vậy thì ta cũng không ngăn được, nếu có chuyện thì ta sẽ gọi điện cho con.



- Làm phiền nhạc phụ đại nhân rồi.



Dương Thần cười hắc hắc cúp điện thoại.




Nhưng điều khiến Đường Uyển bất ngờ là người đàn ông này lại không có phản ứng



gì, chỗ đó vẫn to như bình thường nhưng không hề ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu.



Điều này đối với người háo sắc như Dương Thần mà nói thì gần như là chuyện không



thể.



- Mặc dù anh đa số dựa vào nửa thân dưới để suy nghĩ nhưng khi liên quan đến những chuyện không thể vui đùa thì anh sẽ dùng đầu để nghĩ.



Dương Thân giơ tay đẩy Đường Uyển ra khỏi người mình, nắm lấy hai vai của cô, nhìn thẳng vào đôi con ngươi xinh đẹp nói:



- Phản ứng sau khi nghe đến tên Huyền Cơ Tử của em hoàn toàn không nên có ở người phụ nữ như em, nói cho anh biết em có quan hệ gì với gã.



Nụ cười của Đường Uyển thoáng miễn cường, tìm đập nhanh đến mức không thể khống chế được:



- Chi là em không cẩn thận...



Trên mặt Dương Thần lộ ra một chút giận dữ, buông vai Đường Uyển ra, nói:



- Được, nếu em không nói thì cùng lắm anh về Hoa Hạ tìm cái tên Huyền Cơ Từ kia, giết gã đi là được!



Đường Uyển vừa thấy Dương Thần không giống hay nói giờn, ngay lập tức bắt lấy tay hắn sẵng giọng:



- Anh làm gì thế! Cái gì em cũng chưa nói! Anh điên rồi à! Giết đặc sứ của Hông Mông thì chẳng phải lại tăng thêm đại địch cho mình sao?



- Đường Lão Tăng từng nói về chuyện ông không thích Hồng Mông trước mặt nhiều người, nói là người của Hồng Mông giết cha em, nhìn thấy biểu hiện của em, anh rất có lý do để tin rằng chuyện này có liên quan đến Huyền Cơ Tử, vì vậy giết gã chắc không sai.



Huống hồ em thấy anh là loại người để ý đến số lượng địch sao?



Dương Thần mặt lạnh nói.



Đường Uyển nghẹn lời, không nghĩ tới Dương Thần đã liên tưởng xa như vậy rồi, sau một lúc lâu giằng co, cuối cùng u oán buông tay Dương Thần ra:



- Em nói là được chứ gì... Nhưng anh phải hứa với em, không được kích động, không được nói đến chuyện chém giết gì.



- Vậy thì phải xem chân tướng sự việc thế nào, nên giết thì vẫn phải giết.



Dương Thần một bước cũng không nhường.



Đường Uyển nghiến răng nghiến lợi, nam nhân này nếu đem so sánh thì thật là quả cân sắt đá.



Chậm rãi xoay người, Đường Uyển ngồi vào bên cạnh giường mình, mở miệng nói:



- Thực tế... em cũng không biết được mấy phần sự thật, là chuyện liên quan đến bố mẹ em năm đó...