Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1546 : Biến hóa hoi lớn

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Dương Thần thấy xung quanh không có người khác, mỉm cười, thoải mái ngồi xuống, nhấp môi uống một ngụm trà vừa chát vừa có chút ngọt:



- Sao em tự nhiên lại quan tâm đến Đường Uyển vậy, anh nhớ là em và cô ấy không hợp lắm.



- Chẳng qua là anh thấy như vậy thôi, nếu đơn thuần là con gái thì cô ấy

không tồi. Lâm Nhược Khê quay đầu nhìn thành phố Luân Đôn ở phía xa,

giống như đang tự nói



một mình vậy.



Dương Thần lặng yên nhìn nữ nhân trong chốc lát, nhếch khóe miệng lên:



- Nhược Khê, gần đây em thay đổi nhiều quá, như vậy anh không quen chút nào.



- Cái gì?



- Anh không ngờ em lại hòa hợp với các cô ấy như vậy. Mặc dù đây là điều

anh luôn mong muốn nhưng em thay đổi quá nhanh, sao anh cứ thấy có điều

gì đó không ồn.



Dương Thần cười tự giễu nói:



- Có phải anh rất khó hầu hạ không, đáng ra nên vui vẻ thì anh lại cảm thán vì chuyện



Lâm Nhược Khê như cười như không nhìn hắn:



- Anh sợ sao?



Dương Thần sửng sốt, không biết trả lời thế nào, giống như trong lòng bị cái gì đâm chọc vậy.



- Anh phát hiện sự việc không giống như những gì anh nghĩ, anh cảm thấy

bất an đối với tương lai chưa biết, anh cảm thấy bây giờ anh không nhìn

thấu em được nữa, nhưng



anh lại sợ em thấy anh quá đa nghi, vì vậy mới dùng giọng điệu thoái mái này nói với em.



Lâm Nhược Khê khóe miệng hơi giương lên, sóng mắt chuyển động mà nhìn người đàn ông.



Dương Thần cười khan vài tiếng, hơi chột dạ:



- Dù sao cũng là chuyện tốt, nếu em không muốn nói lý do thì thôi, trước

đây anh còn sợ em không chịu sống chung cùng bọn họ, bây giờ thấy các em cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo phố, anh rất cảm ơn em.



Lâm Nhược Khê nhìn hắn một cái thật sâu, thản nhiên cười nói:



- Thực ra... chỉ là em không biết những ngày như thế này có thể kéo dài

trong bao lâu, em chi muốn làm cuộc sống thoải mái hơn, nếu như có một

ngày tất cả đều thay đổi, quay đầu nhớ lại khoảng thời gian này đều là

tranh cãi và chiến tranh lạnh, chẳng còn lại được cái gì thì chẳng phải

rất đáng tiếc sao?



- Sao đột nhiên em lại nói vậy?



Dương Thần cười đến có chút gượng ép, ánh mắt run nhè nhẹ.



Lâm Nhược Khê không trả lời, đứng dậy đi ra hướng cầu thang:



- Em đi chơi cùng mẹ và những người kia đây, nếu anh có thời gian thì tìm Lam Lam và Nghiên Nghiên về đi, đừng chơi đến nỗi gây ra chuyện, nhảy

lên du thuyền khác để rồi bị tưởng là sát thủ như tối qua là không ổn
Dương tiên sinh...



Karen đương nhiên là biết

bối cảnh của Dương Thần, thậm chí ông ta cũng biết quan hệ của Lâm Nhược Khê và Ninh Quang Diệu, đội quân tình báo của nước Anh cũng không phải

đồ bất tài.



Tuy nhiên ông ta không hề biết mục đích thật sự khi đến

đây của Ninh Quang Diệu là gì, chi là sự việc liên quan đến Dương Thần,

ông ta bắt buộc phải cấn thận, không được can thiệp quá nhiều.



- Thủ tướng Ninh thật là tai mắt khắp nơi, vô tình đến Luân Đôn mà ngay lập tức lại tìm thấy chúng tôi.



Catherine nói đầy châm biếm, bà cũng có chút hiểu biết về Ninh Quang Diệu, lúc

trước chưa từng gặp mặt nhưng không hề coi trọng người đàn ông này.



Ninh Quang Diệu cười không nói lại:



- Tôi sớm đã nghe danh nữ vương Catherine của xứ Wales, cũng không ngờ

hôm nay lại có vinh hạnh được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền. Thực ra lần này tôi đại diện cho Hoa Hạ tham gia hội nghị khẩn cấp quốc tế

tổ chức ở Luân Đôn về việc hơn một tháng nay trái đất xuất hiện hiện

tượng khí hậu lạ, vừa hay biết vợ chồng con gái tôi là Nhược Khê cũng ở

đây nên đến thăm.



Nói như vậy rất cẩn thận, có vẻ như quan hệ rất thân thiết.



Thủ tướng Karen rất thức thời, đưa Chủ tịch thành phố London và mấy người khác, rất lịch sự tìm cớ rồi đi ngoài.



Đợi người ngoài đi rồi, Dương Thần mới mở miệng nói:



- Nếu như ông đến đây vì muốn bảo tôi gặp gia chủ nhà họ Ninh thì ông có thể đi rồi,



tôi không có hứng thú, nếu y muốn gặp tôi thì tự đến đây.



Nụ cười trên mặt Ninh Quang Diệu cũng thu lại, lộ ra vẻ than vãn:



- Dương Thần, sao con cứ nhất định phải đối xử với ta như vậy sao, thực

ra chúng ta cũng không có bao nhiêu thâm thù đại hận, mặc dù ta từng làm một số chuyện sai trái nhưng ta cũng chi muốn con và Nhược Khê hòa

thuận mà thôi.



Nói xong, Ninh Quang Diệu nhìn Lâm Nhược Khê với vẻ cầu xin, Lâm Nhược Khê lại xem trận bóng, cũng không để ý tới.



Dương Thần cười nhạo nói:



- Nếu không phải vì ông có tầng quan hệ kia với vợ tôi thì ông có thể sống đến bây giờ không? Cút mau đi.



Ninh Quang Diệu một trận nghẹn lời, trong lòng khó tránh khỏi bắt đầu bốc

hỏa, ông ta đường đường là một Thủ tướng mà lại bị coi thường trêu tức

như vậy, lại còn là chân chạy nữa nhưng cũng đành nén giận.



- Được, vậy thì tôi nói thẳng luôn.



Ninh Quang Diệu nói:



- Gia chủ muốn nói một vài chuyện với con, nếu như con không muốn đến

Huyễn cảnh hoặc về Hoa Hạ cũng được, gia chủ có thể nói chuyện qua mạng

với con, ông ấy CÓ tin rất quan trọng muốn nói cho con, nếu con không

nghe thì sớm muộn sẽ hối hận.